Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ đành từ bỏ.
“Thức thời!”.
Diệp Viêm nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp tục nhìn bức tranh.
Lâm Chính cũng yên tĩnh quan sát.
“Ha, không biết tốt xấu, còn muốn so thiên phú với anh Diệp? Anh Diệp sẽ lĩnh ngộ được công pháp này nhanh thôi, đến lúc đó giết các người dễ như trở bàn tay!”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng cười, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.
Quan sát khoảng nửa ngày, Diệp Viêm đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Xem ra Diệp đại nhân cảm ngộ được gì rồi”.
“Quả nhiên thiên phú thật đáng sợ, đến lúc này tôi còn chưa cảm ngộ được”.
“Bức tranh này trong mắt tôi cứ như sách trời…”.
“Không có chút manh mối nào cả”.
Kỳ Thanh Bạch và những người phía này đều xì xầm, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt ngạc nhiên.
Kỳ Thanh Bạch lặng lẽ nhìn chằm chằm gì đó, sau đó nhìn sang người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Có lĩnh ngộ được gì không?”.
Người bên cạnh lắc đầu.
“Xem ra thiên phú của Diệp Viêm không ai hơn được”.
Diệp Viêm ngồi khoảng ba mươi phút đột nhiên đứng dậy, rút kiếm Bạch Cốt nơi thắt lưng ra, nhảy vọt lên chém bức tranh làm nhiều mảnh.
Sát ý của kiếm Bạch Cốt tuôn trào, xoắn bức tranh thành bột vụn.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Khốn nạn!”.
Lang Gia tức giận: “Tự học được rồi thì hủy tranh, cắt đứt đường tu luyện của chúng tôi sao?”.
“Có vấn đề gì à?”.
Diệp Viêm hờ hững nhìn về phía Lang Gia, hỏi.
“Mày!”.
Lang Gia tức đến mức run rẩy cả người, lại đưa tay về phía kiếm ở thắt lưng.
Nhưng anh ta do dự không rút.
Rõ ràng, anh ta vẫn có chút do dự vì lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Diệp Viêm dường như không muốn kéo dài thời gian nữa.
Hắn nhìn chằm chằm Lang Gia, một tay cầm kiếm, một tay chắp sau lưng, đi thẳng tới.
“Đám ruồi muỗi các người cần gì phải đến làm phiền tôi?”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói, toàn thân lại tỏa ra sát khí ngút trời đáng sợ.
Hắn sắp ra tay!
Ám Minh Nguyệt mừng rỡ.
Đám người Kỳ Thanh Bạch liên lục lùi về sau.
Lang Gia, Huyền Thông và những người khác thấy vậy lập tức rút kiếm bày tư thế, chuẩn bị nghênh chiến Diệp Viêm.
“Ồ? Diệp Viêm, anh vội ra tay thế à?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn sang.
“Nếu các người sống sẽ chỉ quấy rầy sự thanh tịnh của tôi, chi bằng tiễn các người lên đường, tôi cũng yên tâm đi đến những tầng tiếp theo”.
Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa đi tới tầng tiếp theo được, nếu tôi là anh thì sẽ thành thật nghĩ cách đi qua cổng vào tầng thứ năm đi!”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cổng vào?”.