Đi qua hành lang u tối cuối cùng bọn họ cũng đã tới được tầng sáu. Thế nhưng khi họ vừa đẩy cửa thì đã có một luồng sáng mạnh đập vào mắt họ.
Một lúc sau họ mới mở mắt ra được. Đó là một vùng không gian lấp lánh sánh sáng vàng.
“Hình như là thủy tinh”, Ám Minh Nguyệt nói.
Đám đông vội vàng bước vào và phát hiện ra ở đây có rất nhiều kính. Kính tạo thành tường, rồi thành những con đường giống như mê cung trong khu vui chơi vậy. Đám đông bước vào và có thể thấy kính xếp thành hàng.
“Đây là thứ gì vậy”, Thương Lan Phúc chau mày, rút kiếm ra chém.
Keng...
Lửa tóe sáng....Thương Lan Phúc bị bắn ra, đứng loạng choạng. Những tấm gương thì không hề xuất hiện dù chỉ một vết nứt.
“Cứng quá, những thứ này là gương sao?”, Thương Lan Phúc kêu lên.
“Thủy tinh bình thường cũng không đỡ nổi kiếm của anh”.
Cầm Kiếm Nữ bước tới phía trước, khẽ chau mày: “Giống như một chất liệu đặc biệt vậy”.
“Con đường lên tầng bảy có lẽ là mê cung dạng kính như thế này rồi”.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính: “Các người đi đầu, Kỳ Thanh Bạch bọc hậu”.
Kỳ Thanh Bạch và người đàn ông chau mày nhưng không phản đối.
“Đi thôi”, Lâm Chính không hề từ chối bèn đi về phía trước.
Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt kẹp ở giữa. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ở giữa là an toàn nhất. Người đi đầu rõ ràng là mồi nhử.
“Khốn nạn”, Lang Gia thầm chửi.
“Được rồi Lang Gia, đừng nóng nữa, cẩn thận đề phòng, chúng ta đi trước nên cần cảnh giác”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, chúng ta có chạy cũng không chạy được, đành phải cẩn trọng thôi”, Cầm Kiếm Nữ cũng lên tiếng.
Lang Gia mơ hồ đoán ra nên cũng không nói nhiều.
Đám đông bước đi. Ai cũng tỏ ra cảnh giác với những chiếc gương ở xung quanh. Chẳng ai biết trong những bức tranh này có cơ quan gì. Thế nhưng vừa đi được vài phút thì chẳng thấy có động tĩnh gì cả.
“Lẽ nào chúng ta lo lắng quá nhiều rồi sao?”, Ám Minh Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng một giây sau Diệp Viêm đã lên tiếng: “Dừng lại”
Cả đội khựng lại
Tất cả đều cảm nhận được thứ gì đó bất ổn bèn nổi da gà nhìn sang hai bên. Lúc này dường như những chiếc gương cũng đang chăm chăm nhìn họ
“Chiến”, Diệp Viêm hô lên và rút kiếm ra.
Khoảnh khắc thanh kiếm được rút ra những chiếc gương dường như cũng bắt đầu tấn công họ. Đám đông thất kinh, vội vàng phòng ngự.
Keng, keng, keng...Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên
Đám đông đỡ đòn liên tiếp. Sau đó những người trong gương bỗng lại mang dáng vẻ bình thường, như không hề tấn công họ Đợi đến khi đám đông phản ứng lại một lần nữa thì những tấm gương bắt đầu vỡ vụn ra.
“Xem ra cũng chẳng ra làm sao cả”, Thương Lan Phúc lau mồ hôi, cười nói.
“Đừng khinh suất, mới chỉ bắt đầu thôi”, Lâm Chính trầm giọng. Thương Lan Phúc gật đầu.
Đám đông điều chỉnh tâm thế, tiếp tục tiếp về phía trước.
Những người còn đứng được ở đây đều là cao thủ của cao thủ nên những cơ quan như kính kia sẽ chẳng thể khiến họ bị thương được.
Đám đông tiếp tục bước đi. Lâm Chính nhìn hai bên để phòng ngừa những chiếc gương có thể sẽ tấn công bọn họ một lần nữa.
Thế nhưng Lâm Chính cũng vô cùng tò mò. Rốt cuộc thì cơ quan nào có thể mô phỏng đòn tấn công của họ như vậy chứ.
Cả vùng Long Cung này quỷ dị quá. Có rất nhiều thứ không thể nào giải thích được...
“Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ, hai người nhìn bên trái, Lang Gia, mọi người nhìn bên phải, chia nhau theo dõi tình hình, rõ chưa?”, Lâm Chính nói.
Thế nhưng...anh vừa dứt lời thì có âm thanh từ phía sau vang lên.
“Thương Lan Phúc? Cô Cầm Kiếm?”, anh giật mình quay lại nhìn
Và rồi anh phải bàng hoàng.