Lâm Chính thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tầng bảy không lớn, chỉ cỡ một sân bóng rổ nhỏ.
Mọi người đứng ở đầu bên này, còn đầu bên kia là người gỗ...
Giống như người gỗ ở tầng năm.
Phía sau người gỗ có ba cánh cửa.
Cửa Thiên!
Cửa Địa!
Cửa Nhân!
“Trong ba cánh cửa này, chỉ có duy nhất một cánh cửa là lối lên tầng tám, người khiêu chiến chỉ có một cơ hội lựa chọn, phải đưa ra lựa chọn trong vòng vài phút, nếu không thì tự phải gánh chịu hậu quả”.
Người gỗ phát ra âm thanh.
Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi.
“Trò đùa gì vậy? Đề tuyển chọn à?”
“Ít nhất cũng nên cho chúng ta một số gợi ý chứ?”
“Cứ mờ mịt như vậy sao?”
Đám người Huyền Thông không nhẫn nhịn được phàn nàn.
Nhưng lúc này sắc mặt Lang Gia trở nên khó coi.
Anh ta nhìn Diệp Viêm.
Quả nhiên, Diệp Viêm nhìn về phía Lang Gia.
“Mấy người các anh, chia ra ba người, đi mở cửa trước đi!”
Khuôn mặt Huyền Thông cứng ngắc.
Nếu chia ba người đi mở cửa, chắc chắn hai trong số ba người sẽ gặp nguy hiểm.
Cơ quan tầng bảy không tầm thường!
Với thực lực của đám người Huyền Thông, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ chết!
Phải làm sao đây?
Sắc mặt Lang Gia tái nhợt, siết chặt nắm đấm, hồi lâu vẫn không ra lệnh
“Sao hả? Muốn tôi tự mình ra tay à?”
Diệp Viêm chậm rãi rút kiếm Bạch Cốt, bình tĩnh nói.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Ở tầng sáu, nếu không phải anh Diệp Viêm cứu mấy người thì mấy người đã chết trong tường kính từ lâu rồi. Bây giờ anh Diệp muốn mấy người đi dò đường, mấy người coi như trả mạng cho anh Diệp! Sợ cái gì chứ?”
Ám Minh Nguyệt hầm hừ nói.
“Vậy sao cô không trả mạng trước đi?”
Cầm Kiếm Nữ không nhịn được nói
“Con khốn, cô có ý kiến gì?”
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Cầm Kiếm Nữ cũng không chịu thua kém, cầm chuôi kiếm định rút kiếm ra.
Nhưng vào lúc này, có âm thanh đáng sợ vang lên khiến hai người giật mình.
“Anh Lang Gia, anh dẫn đội đi, bảo bọn họ đi vào!”
Mọi người rối rít nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người lên tiếng... chính là Lâm Chính!
“Người anh em? Cậu...”
Lang Gia cũng sửng sốt, không thể tin nhìn Lâm Chính!
Lời khuyên của mọi người đều có lý.
Nhưng anh ta không ngờ, giờ phút quan trọng này Lâm Chính cũng khuyên anh ta!
“Nếu không đi, nhất định sẽ bị Diệp Viêm giết chết, đã như vậy, sao không đi thử xem? Biết đâu có thể tìm được cơ hội sống sót?”
Lâm Chính lên tiếng.
Lang Gia ngơ ngác nhìn Lâm Chính, thấy vẻ mặt anh lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh, anh ta suy nghĩ rồi gật đầu: "Được rồi, nếu cậu đã thuyết phục thì tôi cũng không nói gì nữa! Tôi dẫn đầu".
Sau đó, anh ta bước đến, nghiêng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn ai muốn chết cùng tôi?”
“Tôi!”
“Tôi!”
“Anh Lang, tôi đi với anh!”
“Nếu phải chết chúng ta sẽ chết chung!”
Tám người đều tiến lên, ai cũng coi thường cái chết, lần lượt bước ra, không hề sợ hãi.
“Được rồi, các anh em, chúng ta lên đường thôi!”
Lang Gia hào hùng nói, trên mặt nở nụ cười.
Mọi người rối rít gật đầu.
Có người không nhìn Lâm Chính, có người tức giận trừng mắt, có người khó hiểu, có người nghiến răng nghiến lợi.
“Tám người không đồng đều, thêm một người nữa đi!”
Lâm Chính liếc đám người Lang Gia, lãnh đạm nói: “Thương Lan Phúc, anh cũng đi theo đi, ba người một tổ, đi dò đường!”
“Cái gì?”
Thương Lan Phúc như bị sét đánh.
“Sư phụ, sư phụ... bảo tôi đi hả?”
“Không được sao?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Giờ phút này, ngay cả Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm cũng không kiềm chế được, liếc nhìn Lâm Chính.
Người này... định làm gì?