Trên tầng tám.
Lang Gia đi theo Tử Lộ, Thương Lan Phúc thì sững lại đứng ở cửa.
Trên gương mặt Lang Gia và Tử Lộ đầy vẻ bi thương.
Bọn họ còn sống chứng tỏ những người anh em đi hai con đường khác giờ đã hoàn toàn không còn cơ hội sống sót.
Lang Gia hai mắt đỏ ngàu, nhìn chằm chằm Diệp Viêm vừa bước ra ngoài, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Diệp Viêm điềm nhiên không thèm để ý.
"Sư phụ, hài lòng rồi chứ?"
Thương Lan Phúc khàn giọng nói, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và một tia chán ghét.
Nhưng Lâm Chính vờ như không nghe thấy.
Có thể Thương Lan Phúc không phải người tốt.
Nhưng trong lúc nguy cấp anh ta sẽ không bán đứng bạn bè mình!
Huống hồ là anh em kết nghĩa và chính đồ đệ của mình!
Trong ánh mắt Cầm Kiếm Nữ lúc này cũng sinh ra sự ngờ vực và khó hiểu.
Trong mắt cô ta, Lâm Chính tuyệt đối không phải kẻ bội bạc như vậy.
Nhưng tại sao anh lại làm vậy?
"Lâm Chính..."
"Không cần nói nhiều, trước hết hãy tìm cách ứng biến với cục diện hiện tại!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, nhưng rồi cũng đành thôi.
Mọi người nhìn về phía trước.
Đó là một võ trường rộng lớn.
Hai bên là hai bức tường đỏ như máu, hơn nữa trên tường còn treo mấy bộ xương trắng.
Ngay trước mặt mọi người là một cánh cửa sắt đang bị khoá lại bằng một sợi xích cũng bằng sắt.
Cánh cửa sắt bị máu đỏ tươi bắn lên.
Mà đằng trước cánh cửa này có một người đang ngồi.
Mọi người dụi mắt, khẳng định mình không nhìn nhầm.
Đó quả thực là một người!
Một con người có da có thịt.
Đó là một người mặc bộ giáp màu đỏ, hai tay cầm trường kiếm cũng đỏ như máu.
Người này nhắm mắt, tóc như ngọn lửa xoã xuống eo, mặt trắng bệch, dung mạo quái dị, trên người từ trên xuống dưới toả ra tử khí.
"Chuyện gì vậy? Sao ở đây lại có người sống chứ?"
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc thốt lên.
"Đây không phải người sống".
Diệp Viêm nhìn người kia một hồi lâu rồi trầm giọng nói.
"Không phải người sống?"
"Vậy chẳng lẽ là ma quỷ?"
Mọi người cảm thấy hết sức khó tin.
"Đây cũng là một kiểu cơ quan, trên người hắn ta không có sinh khí, chỉ có bộ da giống người mà thôi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Hả?"
Mọi người càng kinh ngạc.
"Mau nhìn phần eo của hắn!"
Lúc này Cầm Kiếm Nữ khẽ hô lên.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức tập trung vào vị trí đó.
Chỉ thấy phần thắt lưng của người mặc giáp đỏ có một chiếc chìa khoá.
"Xem ra muốn lên tầng chín thì chỉ có cách đánh bại người này!"
Diệp Viêm nói
Mấy người Lang Gia nghe vậy thì dây thần kinh lập tức trở nên căng như dây đàn.
Quả nhiên, Diệp Viêm lại nhìn về phía họ.
"Diệp Viêm...thế nào? Muốn để chúng tôi đi vào chỗ chết sao? Bên đó không còn ai khác chắc?"
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng, giọng nói nghe đầy bất mãn.
"Các người không có quyền lựa chọn".
Diệp Viêm bình thản đáp lại.
"Cũng chưa chắc".
Lâm Chính lắc đầu: "Anh bảo chúng tôi lên, chẳng phải là để làm yếu đi sức mạnh của đối phương, thăm dò rõ thực lực của đối phương, giữ gìn thể lực cho bản thân sao! Nhưng nếu anh ép chúng tôi đến cùng, chúng tôi sẽ chiến đấu với anh, mặc dù anh có thể nhanh chóng giết hết người của tôi nhưng cũng sẽ tốn không ít thể lực. Như vậy, anh cũng sẽ phải chịu thiệt hại!"
Diệp Viêm cau mày hỏi: "Vậy các người muốn thế nào?"
"Cho hai người đó ra tay đi".
Lâm Chính nhìn về phía hai người Kỳ Thanh Bạch
Kỳ Thanh Bạch vẻ mặt bình tĩnh, không đáp lời.
Diệp Viêm suy nghĩ một chút, sau cùng cũng nhìn về phía Kỳ Thanh Bạch
"Để tôi đi".
Người bên cạnh Kỳ Thanh Bạch bước ra.
Người này dáng vẻ trông rất kỳ quái, trên người quấn băng kín mít, ở một số chỗ quấn băng còn thấm máu đỏ tươi trông vô cùng doạ người.
Hắn cầm một thanh kiếm màu xanh đen, chậm rãi bước về phía người đàn ông mặc giáp đỏ.
Nhìn thấy người này, ánh mắt Thương Lan Phúc ánh lên một tia nghi hoặc.
Không biết tại sao, anh ta cứ cảm giác người này trông rất quen.
Hình như đã từng gặp ở đâu...