<!-- --> Huấn luyện mấy chục binh lính, à, bây giờ không thể để bọn họ mang thân phận này nữa mà phải gọi bọn họ là chiến sĩ mới đúng, hoặc cũng có thể gọi là bảo tiêu, đối với Tiêu Thu Phong mà nói không có gì khó khăn. Chỉ cần thiết kế các hạng mục khác nhau, mọi chuyện còn lại cứ để cho Lý Cường Binh giám sát đôn đốc là được.
An bày ba mươi sáu người tại một trang viện nằm riêng lẻ, mọi chuyện ăn ngủ nghỉ đã có Ngọc thẩm lo, cứ giống như những người khác mà làm. Về phía các chiến sĩ mà nói thì bọn họ cũng không để ý bởi vì bọn họ tới đây không phải để hưởng thụ mà chính bởi sức mạnh của Tiêu Thu Phong.
Vì để việc huấn luyện mau chóng đi vào quỹ đạo và có hiệu quả nên suốt ba ngày Tiêu Thu Phong không hề lên công ty. Đến buổi chiều ba ngày sau, một cỗ xe ngựa màu hồng chạy thẳng vào khuôn viên Tiêu gia. Có vẻ như chủ nhân trong xe không được vui cho lắm, một tiếng "Chi" vang lên, cỗ xe đừng lại ngay trước cửa.
Liễu Yên Nguyệt bừng bừng lửa giận kéo lấy một cô người làm hỏi:
"Thiếu gia của các người ở đâu?"
Nàng đã mấy lần gọi điện thoại nhưng tên nam nhân đáng ghét kia cả ngày tắt máy. Hỏi Tiêu bá thì chỉ nhận được một câu trả lời:
Có việc thì tìm Thu Phong, bá phụ bận chơi bài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây là cha con gì vậy trời. Không lẽ bọn họ không biết Phong Chánh tập đoàn chính là sản nghiệp của Tiêu gia, đó còn là một vị đổng sự trưởng, một vị tổng tài không vậy? Cái này đúng là không nghe, không hỏi, sợ rằng tới lúc người ta bán cả công ty cũng không biết.
Nàng là lần đầu tiên gặp phải dạng quản lý vô trách nhiệm đến như vậy.
"Liễu tiểu thư, thiếu gia ở tòa nhà bên trái"
Tiêu gia từ trên xuống dưới không ai là không biết chủ mẫu tương lai này. Khi trước, lúc tiêu Thu Phong còn phong lưu phóng đãng thì ai cũng đồng tình với nàng. Nhưng từ khi xảy ra tai nạn đụng xe, Tiêu Thu Phong cải tà quy chánh thì đám người làm lại nhận thấy vị tiểu thư xinh đẹp này đúng là trời sinh một cặp với thiếu gia.
Liễu Yên Nguyệt sắc mặt giận dữ càng khiến người khác cảm thấy nàng càng xinh đẹp. Cái khí chất lạnh lùng của nàng lúc này hoàn toàn khác lúc xưa, tựa như không hề có chút hiệu quả làm người khác e sợ.
Người hầu trong nhà thấy Liễu Yên Nguyệt như vậy vội nói:
"Liễu tiểu thư, tiểu thư không cần tức giận. Thiếu gia mấy ngày nay rất bận vì vậy không có thời gian gặp mặt tiểu thư. Tiểu thư là chủ mẫu tương lai của Tiêu gia nên xin tiểu thư thông cảm cho thiếu gia."
Cô hầu này quả nhiên còn vì thiếu gia mà nói tốt vài câu. Tiêu Thu Phong nếu mà biết được thì chắc chắn là sẽ thưởng cho cô ta.
Liễu Yên Nguyệt giật mình, sắc mặt ửng hồng. Quả là vừa rồi nàng tới đây quá vội vàng. Ngoại trừ do công ty có quá nhiều việc ra thì ở sâu thẳm trong lòng nàng bỗng có một nỗi lo sợ nào đó không rõ. Nàng sợ những việc khi xưa lần nữa lại tái diễn.
Chính bản thân Yên Nguyệt cũng không hiểu. Khi xưa tên nam nhân này vắng mặt bao nhiêu ngày, nàng không quan tâm mà cũng không cần phải hỏi. Nhưng từ khi nàng quyết định giải trừ hôn ước thì chính Liễu Yên Nguyệt lại không thể khống chế được lòng mình, chỉ là sự rung động đó lại rất nhỏ đến mức chính nàng cũng không phát hiện ra.
Mặc dù sự rung động đó không bị phát hiện nhưng cái cảm giác quả thật là đã thay đổi.
"Đừng có nói bừa, ai nói ta nhất định là chủ mẫu tương lai của Tiêu gia, nói thật ta không có chút hứng thú nào cả."
Nghĩ tới lúc Tiêu Thu Phong đề nghị giải trừ hôn ước, Liễu Yên Nguyệt như cảm thấy có chút gì đó mất mát. Chủ mẫu của Tiêu gia chính là thuộc về nữ nhân xinh đẹp và ôn nhu mà hắn nói kìa.
Liễu Yên Nguyệt đi thẳng về phía hữu viện. Cũng bởi do trang viên Tiêu gia quá lớn nên hữu viện vốn trước giờ không có ai ở. Lúc này, Tiêu Thu Phong tạm thời đem ba mười sáu tên bảo phiêu an bày tại đây nhằm tránh tiếng ồn ào kinh động tới sinh hoạt của phụ mẫu.
Liễu Yên Nguyệt vừa bước tới cửa đã giật mình kinh dị nhìn vào. Nơi này nàng vốn cũng đã từng tới qua, hoa cỏ vốn có rất nhiều. Nhưng hiện tại tất cả đã hoàn toàn không thấy mà đã được thay đổi hết. Ở bên trong có những thứ chẳng biết là cái gì, để ở khắp nơi. Nếu như không phải chính người hầu đã nói thì nàng còn tưởng mình đang đi lộn chỗ.
Đúng là phá gia chi tử mà. Một trang viên đẹp như vậy mà lại bị hắn biến thành như thế này. Tiêu bá cùng bá mẫu không lẽ không có ý kiến gì sao?
Thở dài một tiếng, Yên Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng của Tiêu Thu Phong. Chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt xung quanh, nàng chạy thẳng tới chỗ Tiêu Thu Phong đang đứng.
"Tiêu Thu Phong, ngươi là đang làm cái gì đây. Cái tên khốn khiếp nhà người, một trang viên đẹp lại bị nười biến thành hình dáng như thế này, thế này có phải là phá hoại không?"
Liễu Yên Nguyệt thật sự đang rất tức giận tới mức quên luôn đây chính là nhà của người ta. Nhà của người ta, người ta muốn làm gì thì làm, thậm chí bán cũng được, liên quan gì tới nàng chứ?
Những người trong trang viên đều dừng lại ngại ngùng nhìn nàng, nhìn một tuyệt sắc giai nhân đang ở trước mặt. Yên Nguyệt lúc này mặc một bộ trang phục toàn màu trắng khiến thân hình tuyệt diễm như ẩn như hiện, mùi hương thơm quanh người tỏa ra nhè nhẹ càng thêm dụ người.
Tiêu Thu Phong cũng ngẩn người chẳng biết nói gì. Nữ nhân này chẳng biết có bị chập mạch hay không, chẳng lẽ nàng ta không biết đây là nhà mình sao?
Lý Cường Bình ngượng ngùn gãi gãi đầu nhìn Yên Nguyệt nói:
"Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, thiếu gia cũng chỉ là muốn huần luyện bọn ta cho tốt thôi. Cô yên tâm, đợi sau khi xong việc, bọn ta nhất định sẽ khôi phục như cũ, nhất định làm cô hài lòng mới thôi."
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bọn Lý Cường Binh thật sự bội phục Tiêu Thu Phong. Phương pháp do hắn đề xuất ra so với đặc huần tối cao cấp trong quân đội còn hữu hiệu hơn. Cả ba mươi sáu người bọn họ ai nấy đều cảm thấy tiến bộ rõ rệt. Cũng vì lý do đó mà xưng hô giữa bọn họ với Tiêu Thu Phong đều biến thành thiếu gia.
Liễu Yên Nguyệt mắng xong mới cảm thấy mình sai. lúc này lại nghe thấy Lý Cường Bình nói vậy xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất. Tất cả cũng do nàng, không để ý nhất thời coi đây là nhà của mình.
Vừa muốn cất tiếng giải thích thì Tiêu Thu Phong đã lên tiếng:
"Lý Cường Bình, ngươi đừng có lên tiếng nói bừa. Cô ta không phải vợ ta, lấy lòng cô ta làm quái gì?"
Tiêu Thu Phong sớm đã đồng ý vào lão đầu tử buông tha cho nữ nhân này. Vì vậy hắn không thể để mối quan hệ ám muội kia cứ vậy mà phát triển. Đã vậy nữ nhân này chẳng biết lễ nghi gì, cứ vậy lao vào mắng hắn một trận, hỏi sao hắn vui cho được?
Lý Cường Binh càng ngượng ngùng xấu hổ nhất thời chẳng biết nói sao cho được. Chính hắn cũng thấy cặp nam nữ này thật quá xứng đôi, sao lại không phải là phu thê chứ? Đúng là bực chết đi được.
Nếu Tiêu Thu Phong không nói thì chính Liễu Yên Nguyệt cũng sẽ lên tiếng phủ nhận. Nhưng cũng bởi hắn nói lại càng khiến nàng bực mình. Trước mặt nhiều người như vậy nàng đúng là rất mất mặt. Không được, dù cho đã giải trừ hôn ước thì cũng phải làm hắn mất mặt cho biết.
Liễu Yên Nguyệt ưỡn ngực lên bước tới trước mặt Tiêu Thu Phong nói lớn:
"Ta không phải là vợ ngươi nhưng ta là hôn thê của ngươi."
Tiêu Thu Phong ngẩn ngươi. Nữ nhân này không phải nóng quá hóa rồ chứ:
"Nè, vị tiểu thư này, cô có nhớ lộn không vậy, chúng ta hình như đã giải trừ hôn ước thì phải."
"Ai nói, ngươi nói a, đó cũng chỉ là mình ngươi nói thôi, ta đã đáp ứng chưa, Tiêu bá phụ đáp ứng chưa, còn cha của ta đáp ứng chưa? Ngươi nói lấy là lấy, nói không lấy là không lấy sao. Ngươi là hoàng đế a, ai cũng phải nghe theo ngươi chắc."
Đúng là nhìn không ra mồm mép nữ nhân này lại lợi hại đến vậy khiến Tiêu Thu Phong nhất thời chẳng biết nói sao. Còn đám người bên cạnh ai nấy đều che miệng cười thầm. Vậy cũng được sao, đầu óc nữ nhân này hình như có vấn đề, mà vấn đề có vẻ không được nhẹ a?
Nam không cãi nhau với nữ. Tiêu Thu Phong nghiêm mặt lại nói:
"Được rồi, coi như ta đã nói với cô. Việc này ta sẽ nói cha ta nói chuyện với cha của cô, vậy là được chứ gì. Tiểu thư à, cô tới đây có việc gì không, nếu không có xin mời đi cho, cô đứng đây chướng mắt lắm"
Chướng mắt, ngươi cảm thấy chướng mắt. Liễu Yên Nguyệt hai mắt như phun lửa. Cái tên khốn khiếp này lại dám nói một mỹ nữ như nàng là chướng mắt. Ta làm chướng mắt ngươi thì ngươi làm gì được ta.
Lấy mấy văn kiện cầm theo ra, Yên nguyệt nói:
"Ký mấy văn kiện này đi, đó toàn là việc khẩn cấp cả đấy. Còn nữa, mỹ nhân có thể dưỡng mắt được đó, ngươi không biết hay sao? Ngươi, lại đây....."
Yến Nguyệt đưa tay chỉ Lý Cường Binh lúc này đang chuẩn bị lủi đi. Mặc dù là một sĩ binh chuyên nghiệp nhưng hắn cũng biết không nên nói lý với nữ nhân. Trong quan hệ nam nữ, hắn cũng không phải là thằng ngốc.
"Cái này...tiểu thư có gì phân phó?"
Mới vừa chứng kiến sự lợi hại của Yên Nguyệt, Lý Cường Binh e dè hỏi.
Liễu Yên Nguyệt ngược lại chỉ cười thật tươi như hoa nở.
"Ngươi vừa mới nói là ở đây huần luyện sao, huấn luyện gì thế, có thể cho ta kiến thức một chút được không?"
Nói kiến thức chẳng bằng nói nàng muốn hiểu rõ Tiêu Thu Phong thì đúng hơn. Tên nam nhân này ba ngày nay không lên công ty, rốt cuộc ở đây chơi cái gì chứ?
"Oh, đương nhiên là được. Các ngươi, mau tập hợp, hôm nay không hoàn thành các hạn mục đề ra thì tối nay khỏi ăn cơm"
Nghe nói Yên Nguyệt chỉ muốn nhìn huấn luyện chứ không phải tìm hắn gây phiền, Lý Cường Binh chẳng quan tâm gì đến nghĩa khí quát tháo lũ tiểu đệ bắt đầu công cuộc hành hạ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 15: mỹ Nhân lai phóng
Chương 15: mỹ Nhân lai phóng