<!-- --> Tiêu Thu Phong không dám tới gần, cảm giác của Dạ Ưng làm cho hắn không thể không tập trung tinh thần, bây giờ chưa phải là lúc tiết lộ thân phận của mình.
Ba người đến khu buôn bán liền tách ra đi về ba phía khác nhau, người Tiêu Thu Phong lựa chọn chính là Phi Kiếm, người mà hắn không biết. Dạ Ưng và Dâm Tặc là chiến hữu từ ngày xưa, Tiêu Thu Phong rất quen thuộc; nhưng Phi Kiếm này có thể tiến vào Long tổ, đương nhiên cũng không hề tầm thường.
Động tác của Phi Kiếm rất nhanh, dù là trong khu đông người cũng phiêu hốt không chừng, nếu như không phải Tiêu Thu Phong thì những người khác đúng là không thể theo được hắn.
Đường càng lúc càng hẻo lánh, dường như đã đến ngoại ô, nơi này cây cối rậm rạp, hiển nhiên là khu dân nghèo, bụi bặm ở khắp nơi, lại rất hôi thối.
Tiêu Thu Phong cảm thấy hoài nghi, những phần tử nguy hiểm sao lại chọn nơi này mà ở chứ.
Nhưng nhìn đám trẻ nhỏ đang chạy tới chạy lui, đang chơi đùa, không khí nơi đây không có một tia sát khí, đối với bọn họ mà nói đúng là thiên đường.
Một tiếng bước chân nặng nề và vội vàng truyền đến, Phi Kiếm trong nháy mắt đã núp xuống, Tiêu Thu Phong cũng ẩn mình trên bãi đá nhìn xuống bên dưới.
"Đứng lên, đứng lên, bọn mày mà còn không dậy, vịt quay tao ăn một mình" Một người trung niên ngăm đen xông vào, trông có vài phần giống người Châu Á, nhưng từ khẩu âm của hắn, Tiêu Thu Phong biết bọn họ là người Trung Đông.
Cũng may, ngôn ngữ này Tiêu Thu Phong có thể hiểu.
Trong sân vốn bình tĩnh chợt vang lên tiếng "Bộp", một thiếu niên rất nhanh xuất hiện ở cửa, tóc rất dài nhưng kết lại trên đầu, có vẻ như cả năm chưa gội.
"Vịt quay? Ở đâu, ở đâu?"
Thiếu niên phát hiện người trung niên mang theo một cái túi, hoặc là ngửi thấy mùi thơm liền tiến lên, móc từ trong cái túi đó ra một con vịt quay thơm ngát, không thèm để ý đến nước bẩn, đưa lên miệng.
Vừa nuốt, vừa ngồm ngoàm nói: "Chú Tank, chú tốt xấu gì cũng là đội trưởng Ma Quỷ, có phải quá keo kiệt hay không, đến nơi quỷ quái này cũng đã một tuần, mỗi ngày đều ăn lương khô, răng tôi sắp gãy rồi nè".
Người trung niên được gọi là Tank vung tay xuống, mắng: "Có đồ ăn thì ăn đi, đừng có nói nhiều".
Lúc này trong phòng lại có bốn người đi ra, toàn bộ đều là thanh niên trên dưới 20 tuổi, mọi người cũng không hề khách khí, vịt nướng trong túi Tank đã được chia nhau, mỗi người một con, hơn nữa còn vài chai rượu, mọi người vừa ăn vừa uống, vô cùng vui vẻ, xem bộ dạng đúng là rất thiếu dinh dưỡng.
Tank chờ mọi người ăn xong mới móc ra mấy mấy chiếc bánh bao lạnh trong túi ra, cắn một miếng to, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn rất thỏa mãn.
Trong mắt Tiêu Thu Phong, đây là một ít người đáng thương đi tị nạn khỏi chiến tranh.
"Chú Tank, bụng tôi nhỏ không ăn được nhiều như vậy, chú ăn đi" Thiếu niên đầu tiên đưa nửa con vịt quay còn lại vào tay người trung niên.
Mấy người khác cũng đi tới, đều xé con vịt quay của mình đưa cho chú Tank này, bầu không khí rất hòa thuận.
"Bọn mày yên tâm, tao đã tìm được mối làm ăn, chỉ cần trợ uy là có năm vạn, chờ khi tiền vào tay, chúng ta sẽ đi ăn suốt đêm".
Người trung niên cảm động, mang những đứa trẻ này đi tị nạn ở nước ngoài, hắn thì không sao, chỉ khổ cho bọn chúng, nhưng bởi vì tuân thủ nguyên tắc của mình nên tiền cũng rất khó kiếm.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, một thằng bé càng lớn tiếng kêu lên: "Chú Tank, chỉ cần có cơ hội, lính đánh thuê Ma Quỷ chúng ta nhất định sẽ nổi tiếng, mỗi ngày đều có vịt quay ăn".
Những người này cũng gọi là lính đánh thuê Ma Quỷ? Tiêu Thu Phong trợ mắt há mồn, cái tên này thật dọa người, nhưng bọn chúng chỉ là mấy đứa trẻ.
Có những thứ không thể nhìn từ bề ngoài.
Tank đột nhiên nhíu mày, cảnh giác quát: "Ai?"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, hắn bị phát hiện?
Bị phát hiện không phải là hắn, mà là Phi Kiếm.
Nhưng sự cảnh giác của Tank lại làm cho Tiêu Thu Phong rất kinh ngạc, mặt hơi biến sắc, người trung niên này đã hoàn toàn khác vẻ tầm thường vừa nãy.
"Cẩn thận, Labus".
Kiếm quang lóe lên, Tank cảm thấy kinh hãi, vung tay lên đã kéo thiếu niên đầu tóc rối bời kia lại, động tác nhanh như điện, động tác này có thể xuất hiện trên người một trung niên trông rất tầm thường như thế này, quả thực không bình thường.
Kiếm của Phi Kiếm rất nhanh, dù là Tank kéo Labus lại, nhưng hắn vẫn không thể tránh khỏi kiếm khí, một đoạn ống tay áo đã bị cắt đứt, máu nhiễm đỏ cánh tay.
Hành động của Phi Kiếm đã nằm ngoài dự đoán của Tiêu Thu Phong. Là một cao thủ Long Tổ, không nên ra tay như vậy, càng huống chi những người này cũng không đáng giết. Nguồn truyện:
Mặc dù Long tổ có quyền lực này, nhưng cũng không phải được giết người vô tội.
Phi Kiếm không mở miệng, hoặc là hắn thật sự làm theo lời Túy Quỷ, dùng những người này để tập luyện.
Nhưng bọn hắn không phải đối phó với tổ chức kinh khủng sao, có quan hệ gì với đám lính đánh thuê này?
"Đội trưởng".
Mấy người tuổi trẻ rống lên, trong nháy mắt ít nhất ba con dao găm xuất hiện, vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt như muốn giết người, nhìn chằm chằm vào Phi Kiếm.
Chỉ là thực lực của bọn họ quá kém, đối mặt với Phi Kiếm không chiếm được bất cứ tiện nghi nào. Phi Kiếm dường như muốn tốc chiến tốc thắng, kiếm khí mạnh lên, trong vòng ba thước hình thành kiếm khí chết người.
Ba người bị thương, máu chảy khắp nơi, con vịt quay chưa ăn hết đã rơi xuống đất. Đối với Phi Kiếm mà nói, hắn đúng là đã học được thủ đoạn của Long tổ, giải quyết đối thủ không để lại dấu vết đúng là tôn chỉ của Long tổ.
Giết người không lý do này, có vẻ rất quá đáng.
Kiếm quang lóe lên, chém thẳng vào yết hầu, Tank cực nhanh nhảy ngược lại, nhưng kiếm khí càng nhanh hơn.
Hắn đã không thể tránh, trong thế giới chiến tranh đầy trời, hắn đã thoát chết rất nhiều lần, nhưng lần này hắn dường như không thể thoát.
Một đạo hàn quang đột nhiên xuất hiện, kiếm quang dừng lại, Tank cũng đã lăn ra ngoài ba mét.
"Ai?"
"Cút, tao không muốn giết mày".
Tiêu Thu Phong đã hiện thân, lạnh lùng quát lên một tiếng. Hắn cũng không muốn ra tay, mặc dù người này nhìn không ra chiêu thức của hắn, nhưng là Ảnh Tử tâm pháp là một công pháp rất đặc biệt, chỉ cần Phi Kiếm nói ra tuyệt đối sẽ có người nghĩ ra.
Phi Kiếm lạnh lùng nhìn Tiêu Thu Phong, kiếm ý vừa động, nhưng ý chí đã có chút dao động, nhìn Tiêu Thu Phong như thái sơn áp đỉnh, hắn không chịu nổi áp lực nặng nề đó, hắn đến vô ảnh, vô tung.
"Tao sẽ tìm mày".
Chuyện không nắm chắc, Phi Kiếm sẽ không làm, hơn nữa hắn tin rằng những người này cũng không biết thân phận của hắn.
Tank đã được mấy thiếu niên đỡ dậy, nhưng vẻ mặt cảnh giác vẫn chưa biết mất, cũng không bởi vì Tiêu Thu Phong đã đuổi cường địch cho họ đi mà buông lỏng.
"Ông là ai?"
Thiếu niên Labus kêu lên hỏi, nhìn hắn tuổi không lớn nhưng sức chịu đựng không nhỏ, tay đầy máu nhưng vẫn cầm chặt dao găm, không hề thả lỏng.
Những người từ nơi đó thoát đi, cũng đã chết không chỉ một lần, đối với bọn họ mà nói cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần sống là tốt rồi.
Tiêu Thu Phong thu hồi sự khinh thường lúc trước, đám lính đánh thuê Ma Quỷ này có điểm làm hắn tiếp nhận.
"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tao muốn bọn mày bán mạng cho ta".
Tank lạnh lùng trả lời: "Mày tìm nhầm người rồi".
Nhưng Labus bên cạnh hắn lại trầm ngâm một chút, sau đó lại hỏi: "Mày có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Labus" Tank trừng mắt nhìn Labus một cái, chận lại.
Nhưng Labus không dừng lại, chỉ ngẩng đầu nhìn đội trưởng mà hắn kính trọng nhất, nhẹ nhàng nói: "Đội trưởng, chúng ta cần tiền"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 78: Lính đánh thuê Ma Quỷ
Chương 78: Lính đánh thuê Ma Quỷ