<!-- --> Phượng Hề đã nhìn sắc mặt của Tiêu Thu Phong, vì thế quay sang nói với Liễu Yên Hồng: "Tiểu Hồng, anh rể của em làm sao quên được, em xem, nàng là ai?"
Giờ phút này, Liễu Yên Hồng vẫn còn đang nghi hoặc.
"Thì ra là em gái của chị Yên Nguyệt, tiểu Hồng, thật xinh đẹp, nghe nói là hoa hậu của học viện Bắc Hải, xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền"Nếu muốn bước chân vào Tiêu gia, thì đương nhiên phải biết người của Tiêu gia, hoặc là bằng hữu và người thân.
Cách thân thiết này, tựa hồ đã vượt xa giới hạn của bằng hưu, Liễu Yên Hồng thật sự đoán không ra, hoặc là cho dù có đoán được, nàng cũng sẽ không tin, nhưng các nàng kia lại cười trộm, không nói cho nàng biết đáp án.
"Chị là …?"
"Chị là Thiên Nhan Duyệt, chúng ta đã gặp mặt nhau, em hẳn là phải nhận ra chị chứ"
"Thiên Nhan Duyệt, Thần Nữ Thiên Hậu cũng tên là Thiên Nhan Duyệt, hai người nhìn có vẻ giống nhau. Chị là bạn của chị em, tại sao em chưa gặp chị bao giờ?"Nếu có một người bạn là minh tinh, hẳn là sẽ không quên, nàng nhìn thấy người này và Thiên Nhan Duyệt được vạn người sùng mến, quả thật rất giống.
Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy em gái mình cứ ngơ ngác, không nhịn được cười, nói: "Tiểu Hồng, cái gì mà giống, chị ấy chính là Thiên Nhan Duyệt, siêu sao Thiên Hoàng, là đại minh tinh mà các em tối ngày sùng bái đó"
Liễu Yên Hồng cả kinh, không thể tin được, nhìn Thiên Nhan Duyệt hỏi: "Chị … chị thật sự là thần nữ Thiên Nhan Duyệt, là người của bữa tiệc lần trước?"
Một năm không gặp, Thiên Nhan Duyệt quả thật đã thay đổi quá nhiều, nếu như nói lần yến hội lúc trước, nàng vẫn còn là một cô gái quê mộc mạc, thì trải qua một năm làm siêu sao cùng với sóng gió, nàng thật sự đã lột xác, làm cho người ta nhìn thấy, có một loại khí chất cao quý không dám khinh nhờn.
Cho nên, Liễu Yên Hồng nhìn đến vài lần, trong đầu vẫn còn suy nghĩ, không dám nói ra đáp án này.
"Thiên tiểu thư, thật rất cao hứng, em thật thích các bài hắn của chị, đặc biệt là bài "Cả một đời chờ đợi anh", quả thật quá tuyệt vời"
Nhìn thấy nét mặt hưng phấn của Liễu Yên Hồng, Phượng Hề bên cạnh nói: "Tiểu Hồng, em thấy anh rể của em tốt không. Để mừng sinh nhật cho em, đặc biệt mời Thiên Nhan Duyệt đến cùng dự sinh nhật của em, một ca khúc,
Với giá trị của Thiên Nhan Duyệt bây giờ, mỗi ca khúc đều có giá trên trời, đừng nói chi là đặc biệt đến đây tặng quà sinh nhật cho nàng. Liễu Yên Hồng bĩu môi, nói: "Chỉ là vô tình ghé qua thôi. Thiên tiểu thư, cảm ơn chị có thể đến tham gia sinh nhật của em. Bất quá, chị không cần khách khí, anh rể của em có tiền mà, dù chị có rao giá cao cách mấy, anh ấy vẫn có thể mua được, em sẽ ủng hộ chị"
Thiên Nhan Duyệt ngượng ngùng nhìn Tiêu Thu Phong, mặt đỏ bừng lên, trong lòng nghĩ, chỉ cần Tiêu đại ca thích, mỗi ngày nàng đều nguyện ý hát cho hắn nghe.
"Tiểu Hồng, chị không dám nhận tiền của anh ấy, bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi Tiêu gia thôi. Đúng rồi, khó lắm mới có một cơ hội như vậy, hai mươi tuổi chính là lễ trưởng thành, em muốn cái gì, chị sẽ mua cho em"
"Hắn dám, hừ, có bá phụ và bá mẫu ở đây, trong nhà không đến phiên hắn làm chủ, chị Nhan Duyệt, chị không phải sợ, hắn là người xấu, chúng ta không cần để ý đến hắn là được"
Liễu Yên Nguyệt bên cạnh lắc đầu, cô em gái này không cách nào quản được, có hai người lớn này làm chổ dựa, nàng cũng bó tay luôn.
Cái sinh nhật này, giống như là mọi người đang thiếu nợ nàng, cơ hồ có cái gì đó quý giá, đều phải tặng cho nàng, chỉ cần nàng mở miệng, cơ hồ như mọi người sẽ mua cho nàng, trước đó vài ngày đã mua một chiếc xe thể thao nhập khẩu, có khoảng tám triệu chứ bao nhiêu. Liễu Yên Nguyệt đã khuyên rất nhiều, chỉ cần chút tiện nghi là được, nhưng hai người kia không nghe còn nói cái gì mà con người có một lần sinh nhật năm hai mươi tuổi, không được qua loa.
Phượng Hề cũng tặng một cái vòng cổ kim cương, mặc dù không có phát sáng đủ màu và ít giá trị, nhưng cũng hơn bốn triệu. Ngược lại chỉ có bà chị này thuộc dạng keo kiệt, tối qua đã tặng nàng hai bộ quần áo mới, chẳng qua hai bộ này cũng hơn ba mươi vạn, cho nên cũng đã thỏa mãn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Giờ phút này có Thiên Nhan Duyệt gia nhập, cái này không phải là quá cưng chiều nàng sao??
"Chị Nhan Duyệt, chị có thể đến là lễ vật tốt nhất rồi, nếu cần gì, em sẽ kêu tên xấu xa kia mua, người của Tiêu gia ai cũng biết, hiện tại hắn là một đại tài chủ, không có thứ gì mà hắn không thể mua được"
Lúc Liễu Yên Hồng nói những lời này, đã trừng mắt liếc nhìn Tiêu Thu Phong, thật ra thì cũng không thể trách nàng được, bởi vì nàng đã phát hiện ra một bí mật, phải nói là một bí mật kinh thiên động địa.
Chỉ là phút lơ đãng, nàng nhìn thấy trên tay của Phượng Hề và tứ công chúa có những chiếc nhẫn kim cương giống nhau. Chiêu Tuệ vốn rất nhiều chuyện, chỉ cần vài câu là khai sạch sẽ, càng làm cho nàng biết thêm, Lâm Ngọc Hoàn cũng là người phụ nữ của thằng anh rể đáng giận kia, hơn nữa mấy cái này đâu có rẻ, mười triệu một chiếc, nhưng đối với nàng lại keo ơi là keo, vắt chày ra nước luôn, còn đối với những người bên ngoài, lại vô cùng hào phóng.
Bất kể là thù tư hay thù riêng hay thù chung, hay là vì chị gái đòi lại công bằng, dù sao chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ làm cho tên xấu xa này không được sống yên thân.
Tiêu Thu Phong đâu biết tiểu nha đầu trong lòng đang điên tức, liều mạng chống đối hắn, lúc này, hắn chỉ biết im lặng ăn cơm, không hề mở miệng, nhưng ngọn lửa chiến tranh vẫn lan đến người hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Liễu Yên Hồng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Yên Nguyệt, mấy ngày nay tiểu Hồng không có việc gì làm, xem ra cục tức lên đến não rồi, chắc là do mấy ngày nay không có thằng nào chạy đến lớp học của em nó phủ đầy hoa tươi rồi tỏ tình thì phải!"
"Không, không được nói, không được lập lại nữa …"Chỉ một lần thôi mà nàng đã mệt muốn chết, hiện tại toàn bộ học viện ai cũng biết là nàng đã có vị hôn phu, hơn nữa lại còn ở cùng nhau. Ngay cả vài thầy cô cũng chạy khắp nơi tìm nàng, nói là phải cẩn thận một chút này nọ, không được để cho bụng bự lên, tại vì sắp tốt nghiệp rồi, không nên làm ầm ĩ lên.
Nàng vừa tức, vừa vội lại vừa thẹn, đúng là phong cách giang hồ một đồn mười, nàng oan ức quá … Aaaa, đáng hận nhất chính là ngay cả quyền giải thích nàng cũng không có, chỉ có thể xấu hổ nghe người khác bàn luận,
Chuyện này là tâm bệnh của nàng, không thể nói cho người khác nghe, người ta đang bàn luận với nhau, nhìn thấy nàng vội vả rời đi, Điền Phù bắt đầu an ủi: "Tiểu Hồng, không cần nghe anh rể của con nói lung tung. Tính tình con tốt như vậy, lại xinh đẹp nữa, có nam sinh theo đuổi cũng là chuyện bình thường, không phải lỗi của con"
Phượng Hề bên cạnh cũng cười nói: "Thu Phong, hình như anh chưa bao giờ tặng hoa hồng cho em. Nói thật, em cũng muốn được giống như tiểu Hồng, muốn được kinh hỉ như vậy! Hoa hồng đầy đất, mùi thơm ngập trời, giống như trong mộng vậy, con gái ai cũng thích"
Liễu Yên Hồng lập tức khuyên bảo: "Chị Phượng, ngàn vạn lần đừng nghĩ vậy, chỉ có loại nam sinh nhàm chán mới lại ra những chuyện này. Cầm tiền trong nhà tiêu xài hoang phí, hắn có tiền, thì mời người khác ăn cơm, thấy còn có lợi ích thực tế hơn"
Quả nhiên là lợi ích thực tế, lợi ích thực tế về đến nhà.
Chỉ cần là lời nói của tiểu nha đầu này, mặc kệ đúng hay sai, với hai người lớn kia, đều là đúng. Tiêu Viễn Hà cũng mở miệng cười nói: "Không tồi, không tồi, tiểu Hồng thật sự đã trưởng thành, cũng hiểu biết được nên tiêu xài thế nào, nói không chừng cũng là một thiên tài kinh doanh. Tiểu Hồng, con cố gắng lên, bá phụ xem trọng con"
Cưng chìu kiểu này, sao có thể không để cho nàng hư được chứ?
Trong lòng Liễu Yên Nguyệt kỳ thật chỉ hy vọng rằng, em gái có thể bình đạm mà hạnh phúc cả đời, về phần có phải là thiên tài hay không, thật sự không cần thiết. Nàng không thèm để ý, có lẽ do quá quan tâm đến em gái, làm cho nàng quên mất thân phận thật sự, nàng chính là chị của tiểu Hồng, không phải là mẹ.
Điền Phù lại có thêm một hành động quá đáng hơn, ôm lấy tiểu nha đầu này, nói: "Mặc kệ tiểu Hồng là cái gì, bá mẫu đều thương con"
Liễu Yên Hồng giang tay ra, ôm lấy Điền Phù một cách thân thiết, vui vẻ nói: "Con biết mà, bá mẫu đối với con tốt nhất trên đời, con muốn ở lại đây không đi"
Nhìn hai người này thân thiết như vậy, Tiêu Thu Phong thậm chí có chút hoài nghi, nhà này họ Tiêu hay họ Liễu vậy? Sao mình là chủ mà lại có cảm giác như đang làm khách của nhà người ta vậy.
"Ngày mai, ba ghé đây, tiểu Hồng, em phải chú ý một chút, chị không quản em, nhưng ba nhìn thấy em như vậy, nhất định sẽ tức giận. Chị nói rồi, ở trước mặt ba, không được vô lễ như vậy"Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, nói cho nàng biết tin tức này.
Vốn dĩ Liễu Tùy Phong chuẩn bị đón hai người con gái về nhà, sau đó người trong nhà tổ chức tiệc chúc mừng, nhưng Liễu gia hiện tại không ai ở, mấy người con gái thì toàn chạy hết sang nhà người ta, mà Liễu Tùy Phong vừa mới đi du lịch về, cũng có chút mệt, cho nên, nếu tổ chức tại nhà Tiêu gia, người ở đây cũng nhiều, làm việc cũng nhanh, mà chủ yếu là náo nhiệt hơn so với Liễu gia.
Mà Liễu Tùy Phong dù rất yêu thương hai cô con gái, nhưng gia giáo rất nghiêm khắc, mà tính cách lại bảo thủ hơn Tiêu Viễn Hà, tin chắc rằng khi thấy Liễu Yên Hồng phóng túng như vậy, nhất định sẽ buồn bực, điểm này, hai chị em Liễu gia ai cũng biết.
"Không phải sợ, có bá phụ của con chống đỡ thì sợ cái gì, ngày mai tiểu Hồng cứ mời bạn của con đến đây, mọi người đến càng đông thì càng vui. Tiêu gia đã rất nhiều năm chưa có náo nhiệt như vậy, bá mẫu muốn có cơ hội vui vẻ như thế"
Khó mà có được một ngày vui như vậy, Điền Phù đương nhiên không hy vọng bởi vì Liễu Tùy Phong đến mà hai chị em chúng mất hứng, chọ nên phải mở miệng nói giúp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 272: Quà sinh nhật của tiểu nha đầu
Chương 272: Quà sinh nhật của tiểu nha đầu