<!-- --> Ba mươi sáu người, chia làm mười tám vị trí, ẩn thân trong tòa nhà sáu tầng. Mà vị trí, Tiểu Lục Tử đã sớm biết. Hắn không có động, bởi vì hắn không chắc chắn có thể diệt trừ toàn bộ ba mươi sáu người này.
Nếu như để những kẻ đó chạy trốn vậy sẽ nguy hiểm. Trách nhiệm đó, hắn không thể nào gánh nổi. Cho nên cần Tiêu Thu Phong tự mình ra tay.
Tiếng súng vang lên, Tiêu Thu Phong đã bẻ gãy cổ hai tên. Thực ra nếu như hắn muốn giết hai tên đó cũng không để lộ ra một tiếng động nào. Đây là hắn cố ý đánh rắn động cỏ.
Tiểu Lục Tử cũng đã giết chết hai người, cầm lấy điện thoại của kẻ vừa chết lên, nói: "Xin lỗi, bọn họ không thể nào đáp ứng mày"
Đoàn xe Tiêu gia dừng ở đó, mà người của bọn họ liên tiếp tổn thất hai tổ. Hành động như tập kích này lại không có bao nhiêu tác dụng với Tiêu gia. Thủ lĩnh nghĩ đến mệnh lệnh mà gia chủ giao cho, một khi không được phải lập tức rút lui. Bọn họ lần này đến đây cũng không phải vì giúp Lâm gia, mà là đối phó Tiêu gia, hoặc là làm Đông Nam hỗn loạn.
"Lập tức rút lui...." Tiêu Thu Phong nghe thấy giọng nói truyền tới qua điện thoại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tức cười, muốn đối phó đối thủ phân tán sẽ tốn thời gia. Nhưng một khi rút lui, bọn chúng sẽ tự động đưa đến trước mặt hắn.
Ở ngã tư đường này, bọn họ có ba phương án rút lui. ĐIểm này, đối với Tiêu Thu Phong có nhiều năm là đặc công mà nói, liếc mắt một cái là có thể thấy được. Mà hai đường rút lui, bây giờ đã có rất nhiều người canh giữ. Mà con đường này chỉ có một mình hắn, nhưng lại là con đường chết.
Tiêu Thu Phong đứng đó, giống như một pho tượng, đứng im không nhúc nhích, giống như đã tồn tại ở đây từ rất lâu, không có một tia sinh khí.
Thủ lĩnh là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, không che mặt. Người phía sau hắn cũng không che mặt. Giờ phút này đang khẩn trương theo sát hắn, mang theo một sự kinh hãi. Người đàn ông này thật sự không thể tưởng tượng hành động chưa diễn ra, bọn họ đã thất bại.
Giờ phút này dù là ba mươi người vây lấy một mình hắn, lại giống như bị một mình hắn bao vây. Sát khí nồng nặc bay lên, bao phủ lấy mỗi người trong bọn họ. Bọn họ dù muốn cử động một chút cũng rất khó khăn.
"Đông Nam Tiêu Thu Phong...." Mắt tên thủ lĩnh sáng rực lên, mở miệng nói ra thân phận của Tiêu Thu Phong. Điều này cũng không kỳ quái, hắn lần này đến Đông Nam chỉ là vì đối phó Tiêu gia. Nhưng lời đồn căn bản không thể nào sánh với thực tế. Lúc này, hắn mới biết người đàn ông đó đáng sợ như thế nào.
Tiêu Thu Phong từ từ quay đầu lại, nhìn mọi người trước mắt, nhẹ nhàng cười nói: "Là ta, bọn mày thực ra không nên đến đây. Dù cho hắn muốn cho bọn mày chịu chết cũng không nên đưa nhiều người đến đây như vậy. Hắn hẳn phải biết, chỉ bằng bọn mày không có chút tác dụng gì"
Lời nói ngông cuồng đó, bất cứ ai cũng không thể chịu nổi. Huống hồ đối với những kể được coi là tinh anh như bọn họ. Ánh mắt của Tiêu Thu Phong mang theo vẻ khinh thường, đã làm tổn thương lòng tự tôn của bọn họ.
Bọn họ đúng là có thể được cho là tinh anh. Nhưng giờ phút này, chỉ có thể coi như là tinh anh chịu chết.
"Chưa chắc" hai từ này vừa ra, tên thủ lĩnh đã động. Hắn vừa động, tính mạng của hắn đã đến cuối cùng.
Tiêu Thu Phong cười hoạt động hai tay, mười ngón tay duỗi ra, sau đó thân hình vừa động, biến mất, trong không khí truyền đến âm thanh kinh hồn: "Bọn mày còn không xứng làm đối thủ của tao"
Tiếng súng vang lên, nhưng lại không có chút tác dụng với Tiêu Thu Phong. Đầu tên thủ lĩnh trúng một quyền, máu văng tung tóe. Người xung quanh có thể rõ ràng nghe thấy tiếng đầu hắn vỡ vụn ra, như tiếng gọi của tử thần. Chỉ kịp kêu lên một tiếng, hắn đã ngã xuống mặt đất.
"Giết chết hắn, mọi người cùng lên..." Không ai biết là người nào nói, khi tất cả mọi người cùng lên, hắn lại lui lại phía sau. Dường như muốn cho những người đó dùng mạng cuốn lấy Tiêu Thu Phong, mà hắn có bỏ chạy.
Tinh anh thì sao chứ, đối mặt với sinh tử tồn vong, con người kiểu gì cũng sẽ sợ hãi.
Hai tám người xông lên, không thể không nói bọn họ đúng là tinh anh đã được huấn luyện đặc biệt, thân thủ không sai. Chỉ đáng tiếc, bọn họ gặp phải Tiêu Thu Phong.
Liên tiếp giết chết sáu người, sự tàn sát kinh tâm động phách đó, hai mươi hai người còn lại chỉ dám phòng thủ, không ai dám tấn công. Trong mắt bọn họ đều có vẻ sắc bén nhưng lại không có chút tác dụng gì. So sánh với Tiêu Thu Phong, lực lượng của bọn họ quá yếu.
Một cơ thể bay lên, "Bịch" ngã xuống đất, không thể đứng lên nữa. Mà ngũ quan của hắn máu chảy ra như suối, một người đang sống sờ sờ bị trọng lực đánh vào, chảy máu trong mà chết.
Người này chính là người vừa có ý bỏ chạy.
"Một tên, hai tên, ba tên..." Tiểu Lục Tử đến, rất hài lòng gật đầu nói: "Tiêu thiếu gia, em vừa xử lý xong hai đường kia, cùng với tên vừa định bỏ chạy, tổng cộng ba mươi hai người"
Bốn người ở lại trên tầng, số còn lại vừa đúng ba mươi hai người, không một ai có thể rời đi.
"Bất tài thực ra không đáng giận. Nhưng biết rõ mình bất tài còn muốn làm anh hùng, đúng là làm cho người ta chán ghét" Nhìn tên vừa chết đi, Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: "Không để lại bất cứ ai"
Tiểu Lục Tử đã sớm không kịp đợi, trên mặt lộ rõ sự hưng phấn, như được thưởng lớn vậy. Bây giờ chỉ có lúc tham gia giết chóc, đối với hắn và Thần binh chiến đội là một loại vinh quang. Ngay cả hai đại đội trưởng đều rất hâm mộ.
Tiểu Lục Tử thích dùng cứng đối cứng, mỗi một người rơi vào trong tay hắn, chỉ cần không mạnh bằng cơ thể hắn, kết quả chỉ có một đó chính là chết. Mà Tiêu Thu Phong lại như quỷ mị, không ai có thể tìm ra vị trí của hắn. Từng xác chết ngã xuống sau lưng bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
"Mày đã giết người không nên giết. Tiêu Thu Phong, sẽ có người báo thù thay cho bọn tao" Có thể đã biết hôm nay bọn họ không thể nào may mắn thoát khỏi, nên những người này đều lớn tiếng gào lên.
Tiêu Thu Phong cười lạnh, nói: "Trong mắt hắn, các ngươi không khác gì con kiến. Không ai báo thù cho các ngươi. Cái chết của các ngươi chỉ vô ích"
Một quyền từ phía sau đánh tới, người này bị trúng đòn của Tiểu Lục Tử, gân mạch vỡ hết mà chết.
"Chết thì chết, nói nhảm nhiều quá" Tiểu Lục Tử không thích có người nói chuyện với Tiêu thiếu gia như vậy. Trong lòng bọn họ, người đàn ông này chính là thần. Thần không thể nào bị uy hiếp và nhục mạ.
Hắn chỉ nghe lệnh của Tiêu Thu Phong. Về phần đối thủ là ai, thật sự không quan trọng. Hắn chỉ là một chiến sĩ. Sứ mệnh của chiến sĩ là hoàn thành nhiệm vụ.
"Tiêu thiếu gia, đã xử lý xong, không một tên nào chạy thoát"
Cả người đầy máu mang theo một cỗ nhiệt huyết mênh mông. Mỗi lần chém giết, tất cả Thần binh chiến đội đều tiến bộ.
Tiêu Thu Phong không hề động, nghe Tiểu Lục Tử nói, khẽ cười: "Thực ra chúng ta còn để lọt một người, một cao thủ chân chính"
Thân hình đang bình tĩnh của Tiêu Thu Phong đột nhiên sinh ra một loại nghịch lưu, thân hình không gió mà động, hai tay như điện, hai đạo đao tâm như hình trăng lưỡi liềm phát ra bên ngoài cơ thể, đánh về phía một góc tối.
"Ầm ầm" hai tiếng vang lên, trong bóng tối khói bụi mờ mịt, từ từ tiêu tán. Một người đột nhiên hiện ra, đó là một lão già, một lão già hơn bảy mươi tuổi, khuôn mặt hơi tái đi mang theo nụ cười bình tĩnh.
"Quả nhiên không hổ là Đông Nam Tiêu Thu Phong, lần này chúng ta đến thật đúng lúc"
Thần thái phản phác quy chân làm cho Tiêu Thu Phong biết lão già này tuyệt đối là cao thủ chân chính. Nếu không cũng không thể nào dễ dàng tiếp được hai đao tâm của hắn.
Khí kình của Tiểu Lục Tử trong nháy mắt dâng lên, sát ý hiện lên. Nhưng Tiêu Thu Phong đã nhẹ nhàng mở miệng: "Ông ta không cản đường, đi thôi"
Cao thủ cấp tông sư, vẻ mặt kiêu ngạo đó đương nhiên sẽ không thể trở thành thủ hạ của gia chủ nào đó. Điểm này Tiêu Thu Phong hiểu rõ, bởi vì hắn cũng là cao thủ.
Tiêu Thu Phong xoay người lại, Tiểu Lục Tử đương nhiên cũng tán đi cương kình, đi theo phía sau. Chỉ cần Tiêu thiếu gia nói chính là chân lý, hắn chỉ có nghe theo, không cần hỏi tại sao. Hắn không có một chút nào tò mò.
Lão già hơi động, đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, nói: "Người trẻ tuổi, quả nhiên không sai, có phong thái vương giả. Yên tâm, tôi tuyệt đối không là kẻ địch của cậu. Hơn nữa hy vọng có một ngày chúng ta có thể là bạn. Quên nói cho cậu, tôi và lão Hầu có quan hệ mấy chục năm"
Vừa nhắc đến lão Hầu, Tiêu Thu Phong giật mình, trong mơ hồ dường như bắt được gì đó.
Nếu là bạn mấy chục năm với lão Hầu, vậy nói rõ người này vẫn ở Bắc Kinh. Hơn nữa với địa vị của lão Hầu, người bình thường không thể nào có quan hệ được. Xuất hiện lão già như vậy, rất kỳ quái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 304: Chém giết
Chương 304: Chém giết