TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 384: Sự thật làm người ta kích động

<!-- --> Vũ cười cười, nói thêm: "Hơn nữa chị còn biết em bị người bỏ thuốc, các người làm chuyện xấu ở trong xe. Chị nói có đúng không?"

Triệu Nhược Thần quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vũ. Nàng rất kinh ngạc, nàng muốn có một lời giải thích.

Vũ vỗ vai nàng, sau đó ôm nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhược Thần, bởi vì bây giờ chị cũng thích người đàn ông Tiêu gia đó. Chỉ là em không muốn để ý chuyện bên ngoài nên không biết những tin tức trên thế giới. Chuyện của em, chị đã biết từ lâu rồi"

Triệu Nhược Thần không thể tin, hỏi: "Chị Vũ, sao chị lại?"

Nếu như nói trên đời có ai hiểu Vũ, Triệu Nhược Thần không hề khoe khoang nói rằng mình là một người hiểu Vũ. Tâm tính Vũ kiên định, là một người ngang ngạnh, nếu đã thích ai thì cả đời này sẽ không thích một người đàn ông nào khác. Mà người phụ nữ như Vũ, cả đời chỉ có một cơ hội yêu.

Giống như con thiêu thân lao vào lửa đó, ngay cả tính mạng cũng không còn.

Tất cả câu trả lời chỉ có một: "Bởi vì anh ấy là huấn luyện viên, anh ấy là Ảnh Tử. Anh ấy là người đàn ông của em và chị"

Triệu Nhược Thần giơ tay ôm đầu, nàng không rõ là kinh hãi hay là vui mừng, chỉ lẩm bẩm nói: "Không, không, không thể. Đó là kẻ ăn chơi trác táng, là thiếu gia của Tiêu gia, sao lại có thể là huấn luyện viên. Không thể, tuyệt đối không thể"

"Nhược Thần, đây là bí mật mà hôm nay chị muốn nói với em. Anh ấy có rất nhiều trách nhiệm. Chị không muốn anh ấy không lưu tâm được đến em, mà em lại hiểu lầm. Thực ra từ trước đến nay, anh ấy đều nghĩ đến em"

Chuyện Ảnh Tử trọng sinh, nghe Vũ nói mà Triệu Nhược Thần tưởng như đang nghe một truyền thuyết. Trên đời không ngờ có chuyện ly kỳ đến thế. Chẳng qua nếu là do Vũ nói ra, nhất định không thể là giả. Nếu không Vũ sẽ không coi đó là người đàn ông của đời mình.

"Chị Vũ, chị không trách em?"

"Trách em, trách làm gì. Đây là số mệnh. Em bất đắc dĩ mà mất ***, có lẽ trời cao đã an bài tất cả. Hơn nữa, tên xấu xa đó đã tìm rất nhiều chị em cho chị, nếu chị ích kỷ, để tâm, như vậy không phải mang đến phiền phức cho anh ấy sao. Chúng ta yêu anh ấy, không phải sao, theo duyên số thôi"

Triệu Nhược Thần lại khóc, chẳng qua lần này là những giọt lệ hạnh phúc. Nàng ôm lấy Vũ, không ngừng lẩm bẩm: "Tên xấu xa đó, thật xấu, xấu chết đi được"

Dường như tất cả ủy khuất, tất cả mất mát, tất cả đau đớn đều đã tan biến. Nàng chưa bao giờ dám mơ ước xa vời. Sau chuyện đó mà nàng vẫn có được người đàn ông mình yêu. Lúc này nàng mới hiểu được vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy, sức hấp dẫn mà nàng không thể kháng cự.

Triệu Nhược Thần biết cuộc sống tương lai nàng đã không còn tiếc nuối nữa. Đừng nói là đợi hai năm, dù đợi hai mươi năm nữa, nàng cũng không ủy khuất. Vì hắn, nàng tình nguyện.

Tiêu Thu Phong lúc này lại đang khó khăn.

"Cái gì, thực hiện ước định?" Tiêu Thu Phong hỏi: "Ông ngoại, trên đời có chuyện đùa như các người nói sao?"

Lão đạo sĩ sửng sốt, quát lên: "Thu Phong, không ai nói đùa với cháu. Cháu gái ta xinh đẹp tựa thiên tiên, gả nó cho cháu, ta mới bị thiệt đó"

Bà ngoại cũng mở miệng: "Tiểu Phong, chuyện này là ở rất lâu trước kia, khi ông ngoại cháu và đạo sĩ còn trẻ đã có ước định đó. Đáng tiếc, hai nhà chúng ta đều có con gái. Cho nên bây giờ đến đời các cháu. Vừa khéo, cô gái đó rất hợp ý bà"

Xinh tựa thiên tiên, những cô gái đó đã sớm bị người theo đuổi, đâu đến lượt hắn chứ.

"Bà ngoại, nói thật với bà, cháu đã có không ít các cô, có hai người đã có thai. Nói thật, cháu bây giờ không có tâm tư đó nữa, cũng không muốn cháu đạo sĩ bị thiệt thòi. Chuyện này không nói nữa ạ"

Có lẽ thấy thái độ kiên quyết của Tiêu Thu Phong, Hoắc Phi Trữ thở dài nói: "Đạo sĩ, chuyện này chúng ta từ từ tìm cách. Chờ khi hai bọn chúng gặp nhau rồi bàn tiếp. Có câu nhân duyên trời định, nếu thành thì có trốn cũng không thoát. Không thành thì chúng ta có gượng ép cũng vô ích"

Đạo sĩ gật đầu, có chút khó chịu trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Được rồi, coi như thằng nhóc này không may mắn. Cháu gái bảo bối của ta, để nó lấy chồng ta cũng không muốn" "Đạo sĩ, ông không nên tức. Bây giờ Tiểu Phong chỉ muốn cứu mẹ cháu tỉnh lại. Những chuyện khác cháu không hề nghĩ đến. Cháu nhất định phải tìm được Tinh mang quyết, làm cho mẹ cháu trọng sinh"

Không những thế, hắn còn muốn tìm ra người sử dụng Hắc ma thủ, chém hắn thành vạn đoạn.

Khi ba người rời đi, mặt trời đã hạ về tây. Đưa Tiêu Thu Phong về đến trạch viện, hai ông bà cũng trở về. Đi cả ngày, hai người cũng đã mệt lắm rồi. Nhưng bảo Tiêu Thu Phong lúc nào có thời gian thì hãy đến thăm bọn họ. Tiêu Thu Phong đương nhiên gật đầu đáp ứng.

Tất cả mọi người trong nhà đều đợi hắn về, đặc biệt là Đinh Mỹ Đình. Nàng không ngừng đi đi lại lại trước cửa, vẻ mặt lo âu, rất buồn bực.

"Được rồi, được rồi, Lão Đại về rồi. Đinh mỹ nữ, em bây giờ không cần phải như vậy nữa" Triệu Nhược Minh kêu to, rốt cuộc cũng thở dài được một hơi. Thấy không khí trong nhà nặng nề, hắn muốn trêu hai cô bé này một chút. Thật không ngờ, hai nàng không cười, mà hắn lại bị phê bình một trận.

"Tiêu đại ca, anh về rồi, tốt quá, không có gì" Chạy tới, Đinh Mỹ Đình còn nhanh hơn Liễu Yên Hồng, chiếm lấy Tiêu Thu Phong. Sau khi quan hệ được cải thiện, đặc biệt là lời của Đinh Bổn Quân làm cho Đinh Mỹ Đình đã có một thân phận khác, đó chính là con dâu Tiêu gia.

Liễu Yên Hồng tức tối, kêu: "Này, Mỹ Đình, chị có lầm không. Chị là con gái, ôm anh rể tôi làm gì, không xấu hổ"

Đẩy Đinh Mỹ Đình ra, nàng ôm lấy tay Tiêu Thu Phong, ngọt ngào, dịu dàng thăm hỏi: "Anh rể, anh ra ngoài cả ngày làm bọn em gấp muốn chết. Anh xem, người ta bây giờ vẫn chưa ăn cơm này"

"Thu Phong, còn có tao, tao cũng không ăn. Cô bé Mỹ Đình quá hung hãn. Nói mày không về, không ai được ăn cơm. Tao sợ quá" Tư Mã Lạc trêu tức, ra vẻ đáng thương làm cho Đinh Mỹ Đình xấu hổ đến đỏ mặt.

Đinh Mỹ Đình không bực với Liễu Yên Hồng. Nếu nàng đã là con dâu Tiêu gia, vậy người chị em này sẽ là bà dì. Nàng đương nhiên phải khách khí.

Dịu dàng nhìn Tiêu Thu Phong, nàng nói: "Tiêu đại ca, anh nhất định là đói rồi. Em lập tức đi dọn cơm. Hôm nay em làm mấy món mà anh thích ăn nhất. Anh phải ăn nhiều đó"

Đinh Mỹ Đình xoay người, mà Liễu Yên Hồng cũng đuổi theo, vội vàng kêu lên: "Này, em cũng làm mà, bữa cơm hôm nay cũng có công sức của em"

Triệu Nhược Minh nói: "Đúng, đúng, anh cũng thấy, bây giờ chắc em nếm đồ no rồi"

Liễu Yên Hồng quay đầu hung hăng liếc Triệu Nhược Minh một cái, dường như rất tức vì câu nói của hắn. Tư Mã Lạc phì cười.

Lúc ăn cơm đương nhiên có người hỏi hôm nay Tiêu Thu Phong làm gì. Việc này liên quan đến thân phận của hắn nên lúc này không thể nói ra. Tiêu Thu Phong chỉ nói vì lấy lòng hai người già, để bọn họ vui vẻ nên hôm nay đi chơi cả ngày với hai người.

"Chuyện tốt như vậy mà sao không gọi bọn tao cùng đi. Chẳng qua Thu Phong, mày có thể nói không, đại nhân vật như Hoắc Phi Trữ sao lại thành ông ngoại của mày. Nghe nói ông ta chỉ có một người con gái, hơn hai mươi năm trước đã chết. Quan hệ này hình như...."

Tiêu Thu Phong nhìn Tư Mã Lạc, nói: "Tư Mã Lạc, việc này mày không cần hỏi, sẽ có một ngày nào đó mày sẽ biết. Bây giờ tao muốn mày tìm giúp tao có loại võ công Hắc ma thủ và Tinh mang quyết không. Nhớ phải tra ra nhưng cần bí mật. Đây không phải chuyện đùa, bọn mày biết không?"

Tư Mã gia và Triệu gia có nhiều tai mắt, nhiều người cùng tìm sẽ có thêm một đầu mối. Mà Tiêu Thu Phong cũng đã nói với Vũ và Phượng Hề, toàn lực truy tìm người sử dụng hai loại võ công này.

Tiêu Thu Phong không nói đương nhiên là có nguyên nhân. Tư Mã Lạc cũng không hỏi nữa, đồng ý hỗ trợ, tra xét lai lịch hai loại võ công này.

"Tiêu thiếu gia" Lý Cường Binh đi tới, làm phiền mọi người đang ăn cơm.

"Chúng tôi phát hiện tử sĩ của Hắc Dạ, bị các huynh đệ giết chết hai người nhưng không tìm được tin tức gì. Những người này có lẽ ẩn nấp ở Bắc Kinh, chúng ta nên làm như thế nào?"

Tiêu Thu Phong nhướng mày. Ngày đó lúc thu thập được Hà Hướng Nam, hắn nghe nói Hắc Dạ huấn luyện một đám tử sĩ vô cùng hung hãn ở Trung Đông. Nhưng lúc đến đó đã không có một ai, căn cứ đã bị hủy. Nhưng thật không ngờ đó lại là sự thật, đám tử sĩ đó đã được đưa đến Bắc Kinh.

Bọn chúng đến đây làm gì? "Với sự kiêu ngạo của Hắc Dạ, các anh giết người của chúng, bọn chúng nhất định sẽ tới tìm. Không cần phải tìm, bọn chúng sẽ tự đưa tới cửa. Cẩn thận phòng ngự là được"

Chỉ cần bọn chúng hành động sẽ để lại dấu vết. Giờ phút này trong lòng Tiêu Thu Phong đầy sát khí. Hắn đang muốn phát tiết một phen. Những người này đến vừa lúc, chỉ cần tìm được hành tung của bọn chúng, giết không tha.

Đấu với Hắc Dạ lâu như vậy, đến tận hôm nay vẫn không tìm được nhân vật sau lưng. Theo điều tra của Dạ Ưng, một trong năm người hiển hách ở Bắc Kinh, nhất định là một trong năm người này. Nhưng rốt cuộc là ai?

"Tiểu Hồng, Mỹ Đình, anh có rất nhiều kẻ thù ở Bắc Kinh. Bọn em ở đây không an toàn. Nếu như đồng ý thì đổi chỗ ở đi, thi thoảng đến gặp là được"

Tiêu Thu Phong với ý tốt nói ra. Nhưng hai nàng lại lắc đầu, kiên định từ chối. Chỉ cần ở bên người đàn ông này, dù nguy hiểm đến đâu các nàng cũng không sợ.

Đọc truyện chữ Full