TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 687

Chương 687

Túc Bảo lập tức thấy ngưỡng mộ ông cụ Trần.

Cô bé lên tiếng hỏi: “Dì ơi, Túc Bảo có thể gặp ông cụ nhà mình không ạ?”

Người tiếp đãi Túc Bảo là Lô Thù Văn – vợ Trần Gia Khang.

Thấy Túc Bảo ngoan ngoãn, cô ấy rất yêu thích.

Rất nhiều bé tới nhà người lạ thường nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn phá hoại đồ đạc, nhưng Túc Bảo chỉ ngồi yên một chỗ, hai tay còn đặt ngay ngắn trên đầu gối, ai nhìn mà không yêu thích cho được!!

“Được nha con!” Lô Thù Văn nói: “Có điều ban nãy dì giúp việc mới đẩy xe lăn cho ông cụ tới vườn hoa thư giãn, chúng ta đi tới đó nhé!”

Túc Bảo gật đầu đáp: “Dạ.”

Lô Thù Văn nghe giọng nói non nớt của Túc Bảo mà trái tim như tan chảy, nỗi mệt mỏi chất chứa bao ngày qua đều hoàn toàn tan biến.

Trong vườn hoa.

Y tá biết nhà họ Trần có khách tới chơi, nghe nói là Tô tổng của nhà họ Tô.

Trần Gia Khang kêu chị ta đưa ông cụ Trần ra vườn thư giãn, chắc muốn dành thời gian nói chuyện với Tô tổng đây mà!!

Y tá chắc mẫm tạm thời sẽ không có người tới tìm mình.

Y tá cắn hạt dưa rồi tự tin vứt vỏ vào túi áo của mình, tay chị ta liên tục vuốt tin trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý tới ông cụ Trần.

Ông cụ Trần ngơ ngẩn như một đứa trẻ, hình như ông cụ cũng muốn ăn hạt dưa, duỗi tay huơ loạn xạ và nói gì đó không rõ ràng.

“Dưa….dưa…”

Y tá trừng mắt: “Cụ thế này rồi còn muốn ăn hạt dưa gì hả? Đi mà uống thuốc đi!”

Chị ta đùa dai, bốc vỏ hạt dưa trong túi rồi quăng lên đầu ông cụ Trần.

Ông cụ sợ hãi vội nhắm mắt lại.

Y tá cười híp mắt, vừa chơi điện thoại vừa cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ ra: “Nào, cụ già rồi răng không còn khỏe nữa, để tôi cắn vỡ giúp cụ nha.”

Chị ta nhổ một ngụm lớn nhân hạt dưa lên dép lê, thậm chí còn rắc ít cát lên.

“Đó, còn thêm ít muối cho cụ đó, ăn đi!”

Hiện giờ ông cụ Trần mắc bệnh suy giảm trí nhớ nên nào biết cái gì sạch cái gì bẩn.

Thấy y tá cho hạt dưa, ông cụ run rẩy nhận, còn vui mừng hớn hở như trẻ con.

Y tá cười nhạo rồi lấy di động ra chụp: “Mọi người nhìn ông già này đi, già rồi mất trí rồi nên chẳng hiểu gì cả, còn muốn ăn hạt dưa tôi nhổ ra đây này.”

“Ông già này quả nhiên vừa bẩn vừa buồn nôn mà.”

“Ôi, tôi vẫn còn quá tốt bụng. Đáng lẽ nên tè ra đống hạt dưa này mới phải.”

“Ha ha ha….”

Đáy mắt y tá chất chứa ác ý, chị ta nhìn ông cụ Trần bốc nắm hạt dưa chuẩn bị cho vào miệng…

Ngay khi nắm hạt dưa sắp bị nhét vào miệng ông cụ Trần thì một vật màu đen bỗng nhiên bay tới từ bên cạnh, bộp một tiếng đánh vào cổ tay ông cụ.

 

Đọc truyện chữ Full