"Lên!".
Lần này thì Lang Gia không ngồi yên được nữa, anh ta khẽ quát một tiếng rồi dẫn người xông về phía Lâm Chính, định giải vây cho anh.
"Chán sống à?".
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh tanh, vận khí kình nghênh đón.
Nhưng không chờ cô ta ra tay, một luồng khí tức cuồng bạo đã ập về phía này.
Mấy người không kịp đề phòng, đều bị luồng khí tức này hất bay đi, nặng nề ngã xuống lối vào, ai nấy da tróc thịt bong, xương cốt gãy lìa, không ngóc được dậy.
Ám Minh Nguyệt hơi sửng sốt, liền ngoảnh sang nhìn.
Là Diệp Viêm ra tay.
"Lũ ngu ngốc, dám ra tay à?".
Diệp Viêm lạnh lùng nói: "Ám Minh Nguyệt, những người này giao cho cô đấy, tùy cô xử trí!".
"Được, anh Diệp!".
Ám Minh Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, sau đó xoay người lại, trong đôi mắt là sát khí vô tận, tiến về phía đám Thương Lan Phúc.
"Khốn kiếp!".
Thương Lan Phúc định giơ kiếm lên.
Nhưng một kích của Diệp Viêm khiến khí mạch và kinh lạc của anh ta bị chấn động, mãi chưa thể hồi phục.
Bây giờ ngay cả đứng cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc chém giết với Ám Minh Nguyệt.
"Các anh đáng chết, nhưng cũng thật đáng thương, dọc đường đi anh Diệp toàn lợi dụng các anh, bây giờ các anh đã hết giá trị, đến lúc xử lý rồi".
Ám Minh Nguyệt mỉm cười, huy động sức mạnh phi thăng, đang định xuống tay.
"Ám Minh Nguyệt, cô có giỏi thì đánh tay đôi với tôi đi!".
Thương Lan Phúc tức giận gầm lên.
"Anh cũng xứng làm đối thủ của tôi sao?".
Ám Minh Nguyệt cười khẩy.
"Con khốn, để tôi đánh với cô!".
Lang Gia chửi bới.
"Xem ra anh Diệp nói đúng, các anh chỉ là một lũ ngu xuẩn, đã lúc nào rồi mà còn muốn đánh tay đôi với tôi?".
Ám Minh Nguyệt lắc đầu, chẳng buồn nhiều lời nữa, đánh sức mạnh phi thăng về phía Lang Gia.
Lang Gia gầm lên, đứng phắt dậy, chuẩn bị đón đỡ.
Nhưng tình trạng của anh ta còn tệ hơn Thương Lan Phúc.
Khí mạch trong người nhộn nhạo không yên, sao có thể vận khí được?
Lang Gia cưỡng chế vận khí làm tổn thương đến khí mạch, ọe một tiếng phun ra máu tươi.
"Sư bá!".
Thương Lan Phúc kêu lên.
"Đại ca!".
Những người còn lại đều kinh hãi.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo vèo vèo!
Mấy luồng sức mạnh phi thăng bắn ra từ lối vào như mũi tên sắc bén, đánh thẳng vào sức mạnh phi thăng do Ám Minh Nguyệt phóng ra.
Ầm!
Hai luồng sức mạnh va chạm, lập tức nổ tung.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ ngây người ra.
Lang Gia cũng sửng sốt, nhìn luồng sức mạnh phi thăng đang tan biến kia, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chợt anh ta nghĩ ra gì đó, liền ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy mấy bóng người lao vào.
"Đại ca, chúng tôi đến đây!".
"Ám Minh Nguyệt, cô đừng hỗn xược!".
"Dám khiến đại ca tôi bị thương, tôi giết cô!".
Những tiếng gầm phẫn nộ vang lên, sau đó các người hầu của Thái Thiên Võ Thần như Huyền Thông từ lối vào xông tới.
"Huyền Thông? Trinh Nam? Các cậu chưa chết sao?".
Lang Gia vô cùng mừng rỡ, kích động đến mức đôi mắt đỏ hoe.
"Đại ca, sao chúng tôi có thể chết được?".
"Chúng tôi khỏe như vâm đây này".
Huyền Thông xông tới, cầm kiếm đứng trước Lang Gia, nói đầy kiên nghị.
Ám Minh Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn đám Huyền Thông, há hốc miệng: "Các anh... chẳng phải đã vùi thây trong cái bẫy ở lối vào rồi sao? Tại sao... vẫn còn sống?".
"Người anh em của chúng tôi đã bí mật dặn dò chúng tôi, sau khi tiến vào lối vào, chỉ đi năm mét rồi dừng lại, sau đó cố ý gây ra động tĩnh để lừa các cô. Thực ra chúng tôi vẫn luôn nấp ở hai bên lối vào, chứ không động vào cơ quan bên trong. Chờ cánh cửa cơ quan mở lại, bên ngoài lửa tắt, chúng tôi mới đi ra".
Huyền Thông cười khẩy đáp.
"Cái gì? Cậu Lâm... đã dặn các cậu thế sao?".
Lang Gia tỏ vẻ không thể tin được.
"Đúng vậy, nếu không nhờ cậu Lâm dặn dò, thì chúng tôi vẫn ngu ngốc đi về phía trước, rơi vào bẫy mà chết không toàn thây".
Trinh Nam cười đáp.
"Nếu đã vậy thì tại sao... không nói cho tôi biết nữa? Lẽ nào cậu ấy không sợ giữa đường có bẫy sao?".
Lang Gia ngạc nhiên nói.
"Anh yên tâm, giữa đường sẽ không có bẫy đâu".
Huyền Thông lắc đầu nói.
"Sao cậu lại khẳng định như vậy?".
Lang Gia nhíu mày hỏi.
"Bởi vì... có khả năng cậu Lâm đã biết tỏng về các cơ quan ở tầng bảy..."
Huyền Thông mỉm cười đáp.
Lang Gia, Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ nghe xong đều há hốc miệng.
"Sao có thể thế được? Đây là lần đầu tiên mọi người đến Long Cung, tại sao anh ta lại nhận ra huyền cơ của các cơ quan ở tầng bảy chứ?".
Ám Minh Nguyệt trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể chấp nhận được.
"Có chuyện gì vậy?".
Diệp Viêm ở đằng kia cũng nhìn thấy mấy người mới xuất hiện, vô cùng ngạc nhiên.
"Anh Diệp, bọn họ không hề chết!".
Ám Minh Nguyệt nghiến răng quát khẽ: "Anh Diệp, xin anh hãy ra tay, giết hết những người này đi".
Đám Huyền Thông đều là người hầu của Thái Thiên Võ Thần, Ám Minh Nguyệt đánh với một người không phải chuyện khó, nhưng nếu đánh với nhiều người thì cô ta cũng cảm thấy khó nhằn.
"Thôi được rồi, để tôi!".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, nuốt một viên đan dược, rồi đằng đằng sát khí tiến về phía này.
Áp lực của mọi người liền tăng vọt.
"Đừng sợ, cùng lắm thì chết ở đây! Cho dù có chết cũng phải giật được một miếng thịt của hắn!".
Lang Gia gắng gượng đứng lên, nói đầy dữ tợn.
"Được!".
Mọi người đều nhao nhao hét lớn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
"Ngu xuẩn!".
Diệp Viêm tỏ vẻ bình thản, sức mạnh phi thăng trong người cuồn cuộn, định nhảy tới giết hết những người này.
Nhưng một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
"Anh vẫn còn thời gian quan tâm đến bọn họ sao?".
Nghe thấy thế, Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, thậm chí cả đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Lang Gia đều ngây người ra.
Bọn họ vô thức quay về phía phát ra âm thanh.
Là Lâm Chính.
Diệp Viêm ngoảnh phắt lại.
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Sau đó, một cơn sóng hủy diệt khủng khiếp lan khắp bốn phía.
Tà khí vô tận tỏa ra.
Mọi người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thì người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã bay tới, nặng nề ngã xuống bên cạnh Diệp Viêm.
Diệp Viêm nhíu mày, lập tức lùi lại.
Chỉ thấy người đàn ông mặc áo giáp đỏ lại bò dậy rồi lại lao về phía Lâm Chính.
Diệp Viêm nhìn người đàn ông mặc áo giáp đỏ, chỉ thấy lồng ngực hắn nổ tung, rất nhiều mảnh vụn rơi lả tả xuống đất khi hắn hoạt động.
Diệp Viêm tỏ vẻ không thể tin nổi.
Đòn tấn công này... phải mạnh đến mức nào đây?
Đây là điều mà con người có thể làm được sao?