Tiếng khóc vang lên trong thế gia Huyết Đao. Mọi người quỳ xuống bên ngoài phòng của bà tổ Huyết Đao và gào khóc.
Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ vội vàng chạy vào sân, nhìn đoàn người khóc như mưa và cả cánh cửa đóng chặt bèn tái mặt.
“Bà sao thế?”, Mị Mộng túm cổ một người trong dòng tộc và chất vấn.
“Bà tổ...bà ấy...”, người kia chưa nói hết đã lại gào khóc.
Cạch! Lúc này cánh cửa mở ra. Một người đàn ông với khuôn mặt u sầu bước ra.
Mị Mộng lập tức lao lên. Người nhà Huyết Đao vội ào tới.
“Khổ thần y, bà tổ thế nào rồi?”
“Khổ thần y, bà tổ không sao chứ?”
“Huyết Đao chúng tôi không thể không có bà ấy được”.
“Khổ thần y, bà tổ nhất định không sao, đúng không?”
Đám đông vội hỏi. Thế nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu: “Các vị, vết thương của bà tổ quá nặng. Sát khí trong người bà ấy tới từ Võ Thần nên không thể dùng dược liệu thông thường để bài trừ đi hết được”.
Dứt lời, đám đông hóa đá. Mị Mộng giống như người mất hồn.
“Cô Mị Mộng, cô không sao chứ?”, Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh đỡ cô ta.
“Tôi...không sao?”, Mị Mộng nói, nước mắt rung rưng.
Cô ta đi về phía đám đông.
“Khổ thần y, ông là thần y giỏi nhất ở Long Tâm Thành này, xin ông hãy nghĩ cách, dù thế nào cũng phải cứu được bà”, Mị Mộng đau khổ quỳ xuống. Những người khác thấy vậy cũng quỳ xuống theo.
“Mau đứng dậy đi”, Khổ thần y vội đỡ Mị Mộng đứng dậy.
Ông ta nói bằng vẻ bất lực: “Cô Mị Mộng, dù là vậy thì tôi cũng không biết làm thế nào. Sức mạnh của Võ Thần quá khủng khiếp”.
“Khổ thần y, vậy là...”
“Cùng lắm bà ấy cầm cự được 10 ngày nữa thôi”
“Mười...ngày sao?”
Mị Mộng lùi về sau vài bước, suýt nữa ngã ra đất. Cả hiện trường lại vang lên tiếng gào khóc.
Hi vọng duy nhất của nhà Huyết Đao là bà tổ. Dù bà ấy không còn khả năng bước vào cảnh giới Võ Thần nữa nhưng vì sự tồn tại của bà ấy mà không ai dám khinh thường bọn họ hết.
Giờ nếu như bọn họ mất đi bà tổ thì chẳng khác gì rồng mất đầu. Khi đó không chỉ có những kẻ thù hằn tìm tới mà ngay cả những người nhòm ngó bọn họ cũng sẽ ra tay
Tới khi đó chắc chắn họ sẽ bị tan đàn xẻ nghé.
“Nghe đây, lập tức truyền lệnh, khóa chặt mọi thông tin liên quan tới bệnh tình của bà nội, không được để lộ ra ngoài. Ai hỏi thì nói bà bị thương, đang dưỡng bệnh, rõ chưa?”, Mị Mộng nghe thấy vậy bèn lên tiếng.
“Vâng thưa cô”
“Khổ thần y, hi vọng ông có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, chúng tôi cảm ơn ông”, Mị Mộng chắp tay
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì”, ông ta gật đầu.
Khổ thần y không giống những người khác. Ông ấy đơn thuần chỉ là một bác sĩ mà thôi. Ông ấy không tham gia vào việc đấu đá giữa các thế tộc, cũng không chạy theo danh lợi. Chỉ cần là không chữa được cho người bệnh thì ông ấy cũng sẽ không lấy tiền.
Vì vậy địa vị của ông ấy rất cao. Chính vì vậy mà lời nói của ông ấy cũng rất có trọng lượng.
“Người đâu, lấy tiền thuốc đưa cho Khổ thần y”.
“Không cần, tôi hành nghề vì nghĩa không cần tiền”, ông ta lắc đầu.
“Điều này...vậy hãy để chúng tôi tiếp đón ông”.
“Không cần khách sáo. Cuộc chiến vừa kết thúc, còn nhiều người cần tôi cứu chữa, không thể chậm trễ được” ông ta thu dọn đồ nghề rồi rời đi.
“Tiễn Khổ thần y”, mọi người hô vang.
Khổ thần y không quay đầu lại. Sau đó đi được vài bước ông ta khựng người.
“Khổ thần y còn gì dặn dò không?”, Mị Mộng chạy tới hỏi.
Khổ thần y vuốt râu: “Tôi đột nhiên nghĩ ra có một loại kỳ dược có thể duy trì được tính mạng của bà tổ tới một năm”
“Thuốc gì vậy?”, cô ta vội hỏi.
“Vương Thánh Thảo. Đây là loại dược thảo chỉ có long mạch có, khu rừng phía Tây Nam có khi có, cô có thể tìm xem”.
“Cảm ơn Khổ thần y”.
“Một năm dù không dài nhưng có thể duy trì được cũng có ích rồi”, Khổ thần y nói xong bèn đi thẳng.