Bên trong hộp sắt là một cây dược liệu nở rộ rực rỡ màu sắc.
Cây dược liệu này giống như nhân sâm.
Nhưng không giống màu sắc của nhân sâm bình thường, nó có màu sắc rực rỡ.
Hơn nữa nhân sâm tỏa ra mùi hương rất đặc biệt.
Chỉ cần ngửi mùi, đã khiến người ta không thể tin được.
“Đây là gì?”
Lâm Chính có cảm giác máu trong cơ thể đang sôi sục.
“Đây là Thiên Địa Thái Sâm, do ông nội tôi để lại, ông nội vẫn luôn xem nó như bảo bối, bây giờ ông nội mất rồi, để thứ này ở đây sẽ chỉ mang đến phiền phức cho tôi, chi bằng đưa cho anh Lâm, coi như báo đáp ơn cứu mạng của anh”.
Ngư Nhi cười nói.
Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó đóng hộp sắt, nhét vào tay Ngư Nhi.
“Anh Lâm?”
Ngư Nhi sửng sốt.
“Ngư Nhi, vật này quá quý giá, tôi không thể nhận”.
“Nhưng mà...”
“Cô không cần nói nhiều nữa, Ngư Nhi, Lâm Chính tôi là người đam mê y học, cũng đam mê dược liệu, nhưng tôi có giới hạn của mình, cô cho tôi thứ này, không chỉ để trả ơn tôi, mà còn dùng nó để lấy lòng tôi, bởi không có ông nội, cô không có cảm giác an toàn, nên mới đưa cái này cho tôi”.
“Trên thực tế cô cũng không nỡ bỏ vật này, dù sao cũng là ông nội để lại, nếu tôi nhận nó, chẳng phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao?”
“Tôi không bỉ ổi đến vậy”.
Lâm Chính xoa đầu Ngư Nhi, cười nói: “Tóm lại cô cứ yên tâm, tôi không nhận vật này, tôi cũng sẽ dẫn cô đến thế giới thế tục, tìm một nơi bình yên, không để cô gặp nguy hiểm nữa”.
“Anh Lâm”.
Ngư Nhi ôm chặt hộp sắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Quả thật cô ta không đành lòng bỏ nó.
Bởi đây là bảo bối ông nội để lại.
Là bảo vật gia truyền.
Nhưng vì mạng sống, cô ta chỉ đành từ bỏ.
Cô ta không ngờ mọi suy nghĩ của mình lại bị Lâm Chính nhìn ra.
Mà Lâm Chính còn từ chối thần vật này.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau đi thu dọn đi, sau đó đến tòa nhà treo trưởng tìm quản lý Đào, nói với ông ta là tôi bảo cô đến, quản lý Đào sẽ sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cô, chờ tôi giải quyết xong việc ở long mạch dưới lòng đất, tôi sẽ dẫn cô rời đi”.
Lâm Chính cười nói.
“Vâng!”
Ngư Nhi nặng nề gật đầu, lau nước mắt nói: “Anh Lâm, vậy tôi đến tòa nhà treo thưởng đợi anh”.
“Được”.
“Anh nhất định phải đến đấy!”
“Yên tâm, tôi sẽ sớm quay về”.
Ngư Nhi nhận được lời đảm bảo, mới đi về hiệu thuốc tồi tàn, bắt đầu dọn dẹp.
Lâm Chính thở dài, như nghĩ đến điều gì đó, anh tìm một chiếc mặt nạ, che mặt rồi đi về phủ Thương Lan.
Trong cả Long Tâm Thành, phủ Thương Lan là ít bị hư hại nhất.
Thương Lan Võ Thần không quan tâm đến nhà của người khác, nói phá là phá, nhưng phủ Thương Lan thì ông ta lại cố tình tránh né.
Vì vậy, chỉ có tường ngoài của phủ Thương Lan bị nứt, còn lại không thiệt hại gì cả.
Mà bức tường nứt này cũng có người đến sửa, hơn nữa là hoàn toàn miễn phí.
Dù sao cũng là sửa chữa phủ của Võ Thần đại nhân, ai dám thu tiền chứ?
Nhìn người dân Long Tâm Thành đang sơn tường, ánh mắt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lùng.
“Này, đứng lại, cậu là ai? Chạy đến đây làm gì?”
Thấy Lâm Chính đi đến, người làm ở cửa lập tức ngăn cản, lớn tiếng mắng chửi.
“Tôi hả? Tôi đến tìm Võ Thần của các người”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.