“Không rút kiếm ư?”
“Khốn kiếp! Cậu thật to gan!”
“Cậu đang sỉ nhục Võ Thần của chúng tôi!”
Thành viên của gia tộc Thương Lan bừng bừng lửa giận, chửi bới.
Tuy nhiên Lâm Chính không thèm để ý, cầm lấy trường kiếm của mình đánh tới.
Bùm!
Thanh kiếm va chạm với luồng ánh sáng xanh, vang lên tiếng nổ khủng khiếp.
Tuy nhiên Lâm Chính vẫn đứng yên, vững vàng chống lại sức mạnh của ánh sáng xanh.
Ánh sáng xanh cũng không từ bỏ mà lợi dụng thế tấn công trở lại.
Lâm Chính múa kiếm, chém về phía luồng sáng xanh.
Choang!
Choang!
Choang!
Choang...
Lâm Chính và luồng ánh sáng xanh điên cuồng giao đấu, ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp.
Tất cả các chiêu pháp của Thương Lan Kiếm Quyết được luồng ánh sáng xanh xuất ra đều bị Lâm Chính chặn được.
Người của gia tộc Thương Lan trợn mắt há mồm kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
“Tất cả chiêu thức của cậu... cũng là Thương Lan Kiếm Quyết sao?”
Thương Lan Võ Thần lập tức nhìn ra manh mối, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, thu lại luồng ánh sáng xanh, thấp giọng hét lên: “Chẳng lẽ cậu là...”
“Thương Lan Võ Thần, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính dừng lại một chút, sau đó từ từ giơ tay lên tháo mặt nạ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Là cậu?”
“Tên họ Lâm?”
“Cậu... cậu vẫn chưa chết sao?”
Mọi người đều không dám tin!
“Quả nhiên là cậu?”
Thương Lan Võ Thần cũng rất kinh ngạc.
Phải biết rằng người này bị nhốt ở Long Cung, căn bản không thể trốn thoát được.
Nhưng mới chỉ nửa năm trôi qua, sao tên này đã có thể thoát khỏi Long Cung?
“Sao có thể như vậy?”
“Hắn trốn thoát khỏi Long Cung bằng cách nào?”
“Không phải Diệp Viêm đã bẫy chết hắn ta rồi sao?”
Xung quanh vang lên những giọng nói ngạc nhiên không ngớt.
Không ai dám tin sự việc đang diễn ra trước mắt.
Lúc này, một người hầu vội vàng chạy vào, thấp giọng nói bên tai quản gia Thương Lan vài câu.
Sắc mặt quản gia Thương Lan căng thẳng, lập tức chạy đến bên cạnh Thương Lan Võ Thần, nói vào tai ông ta.
Ngay sau đó, Thương Lan Võ Thần đột nhiên hiểu ra.
“Thì ra là như vậy, không ngờ trận chiến của ba Võ Thần đã phá hỏng cơ quan của Long Cung, khiến cửa Long Cung bị nới lỏng, để cậu có cơ hội thoát ra!”
“Phá hỏng cơ quan của Long Cung ư?”
Lâm Chính sửng sốt, nhưng cũng không giải thích thêm.
Cơ quan của Long Cung quả thật rất đáng sợ.
Nhưng đâu phải là thứ mà những Võ Thần có thể phá hỏng?
“Nói như vậy, tên họ Lâm kia, cậu cũng xem như được tôi cứu ra! Hôm nay cậu không đến cảm ơn, trái lại cậu còn đến làm loạn ở phủ của tôi, có phải cậu đã quên chính cậu đã giết chết con trai Thương Lan Thiên Tuyệt của tôi, cậu không sợ chết sao?”
Thương Lan Võ Thần thờ ơ nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Thương Lan Thiên Tuyệt chết là đáng. Hắn muốn giết tôi thì sao tôi phải buông tha cho hắn? Hôm nay tôi đến đây là vì Thương Lan Phúc. Thương Lan Võ Thần, nếu ông thả Thương Lan Phúc, giao anh ta cho tôi thì tôi sẽ không gây rắc rối cho ông nữa”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu vì một tên phản đồ mà đến đây tìm đường chết, còn cho rằng cậu có thể gây rắc rối gì cho tôi ư?”
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Thật nực cười, ngay cả Diệp Viêm mà cậu cũng không đánh thắng, suýt chút nữa bị hắn nhốt dưới Long Cung. Cậu lấy đâu ra dũng khí để đến đây khiêu chiến với tôi?”
Lâm Chính trầm mặc, chậm rãi nâng kiếm trong tay lên.
“Trước khi tôi giết cậu, tôi muốn hỏi cậu một câu”.
Thương Lan Võ Thần hờ hững nói, toàn thân tràn ngập sát khí.
Ông ta không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.
Suy cho cùng, ngay cả Thương Lan Phúc cũng bị ông ta tra tấn ra nông nỗi đó.
Bởi vì Thương Lan Thiên Tuyệt, mà ngay cả con trai ruột của mình, ông ta cũng có thể ra tay, huống hồ là Lâm Chính?
“Ông cứ nói”.
Lâm Chính đáp.
“Thương Lan Kiếm Quyết của cậu là ai dạy?”
Thương Lan Võ Thần khàn giọng hỏi.
Tuy ông ta rất căm thù Lâm Chính, nhưng ông ta phải thừa nhận rằng chiêu thức của Lâm Chính chính là Thương Lan Kiếm Quyết, hơn nữa kiếm chiêu mà Lâm Chính sử dụng còn hoàn hảo hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
“Thương Lan Phúc từng cho tôi xem cuốn sách kiếm chiêu mà ông đã cho anh ta, tôi xem nó trong một ngày”.
“Vậy có nghĩa cậu đã học được Thương Lan Kiếm Quyết chỉ sau một ngày đọc sách sao?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, khó tin.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu.
Thương Lan Võ Thần im lặng.
Nếu Lâm Chính nói là thật thì thiên phú của Lâm Chính không thể dùng từ đáng sợ để hình dung nữa.
Ông ta không muốn tin.
Nhưng trước mắt, trừ đáp án này ra, còn có lời giải thích nào thích hợp hơn nữa sao?
“Thiên phú của cậu... không thấp hơn Diệp Viêm”.
“Võ Thần đại nhân quyết định thả người hay đánh với tôi một trận?”
“Cậu có tư cách nói với tôi những điều này sao?”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc dù tôi yêu quý nhân tài, nhưng cậu đã giết con trai tôi, thù này không đội trời chung. Cậu vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để sống sót đi!”
Lời vừa dứt, Thương Lan Võ Thần đã tung một chưởng về phía Lâm Chính.
“Thương Lan Kích!”
Bùm...
Trong không gian, như có âm thanh một cơn sóng lớn vỗ tới.
Sau đó, một sức mạnh khủng bố với sức mạnh hủy diệt bao phủ Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn bình tĩnh, tay trái giơ kiếm ra rồi đột ngột chém xuống.
Bùm!
Một sức mạnh tà ác dâng trào bao trùm bầu trời.
“Tà Kiếm?”
Sắc mặt Thương Lan Võ Thần thay đổi.
Keng!
Tà Kiếm chém ra một hoa văn hình kiếm đen nhánh, như răng nanh của ác quỷ, xé tan sức mạnh đang bổ tới.
Đòn tấn công của Thương Lan Võ Thần lập tức biến mất.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên run rẩy. Cuối cùng ông ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này.
“Thương Lan Võ Thần, tôi không có ý định giết ông, đương nhiên nếu ông vẫn muốn đấu, tôi cũng sẽ chơi với ông tới cùng”.
“Có thể tôi không có khả năng đánh thắng ông, nhưng nếu tôi liều chết đánh một trận cũng đủ khiến ông bị thương nặng, thậm chí có thể làm tổn hại phần lớn tu vi của ông”.
“Trận đánh như vậy đủ để khiến ông trở thành kẻ yếu nhất trong bảy Võ Thần. Bằng cách này, cho dù tôi không giết ông thì các Võ Thần khác cũng sẽ nhân cơ hội nuốt chửng ông, chẳng hạn như Thái Thiên Võ Thần”.
Lâm Chính thẳng thắn nói.
Nghe những lời này, Thương Lan Võ Thần rơi vào im lặng.
“Cậu đang đe dọa tôi sao?”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy!”
Lâm Chính không hề giấu giếm, nói thẳng.
“Cậu...”
Quản gia Thương Lan tức giận.
Mọi người trong gia tộc Thương Lan cũng phẫn nộ, sát khí tràn ngập.
Tuy nhiên không một ai dám ra tay.
Suy cho cùng, người có thể dễ dàng đón được đòn của Võ Thần không phải là người mà bọn họ có thể động tới...
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cho dù tôi không đấu với ông, bây giờ tôi muốn rời đi, dựa vào thanh Tà Kiếm này thì ông cũng không giữ được tôi. Hơn nữa, tôi có thể liên thủ với Ám Thiên Võ Thần, đầu hàng ông ta, ông nói xem, Ám Thiên Võ Thần có tôi và Diệp Viêm, đợi năm năm nữa tới báo thù. Khi đó, ông có thể chống đỡ được sao?”
Sắc mặt Thương Lan Võ Thần trở nên tái nhợt.
Với thiên phú của Diệp Viêm, lại được sự trợ giúp của Ám Thiên Võ Thần, Diệp Viêm bước vào cảnh giới Võ Thần chỉ là vấn đề thời gian.
Lại thêm tên yêu nghiệt này nữa.....
Thật không dám tưởng tượng.
“Tôi có rất nhiều lựa chọn, nhưng ông thì không, ông lập tức thả người, hoặc cả gia tộc Thương Lan của ông sẽ bị diệt vong, ông chọn đi”.
Lâm Chính nói xong, nhắm mắt lại chờ đợi.
Xung quanh là sự im lặng chết chóc.
Tất cả người trong phủ Thương Lan đều ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há hốc mồm hồi lâu cũng không nói nên lời.
Trên thế giới này vậy mà lại có người dám đứng trước mặt Võ Thần.... uy hiếp ông ta....
Thật điên cuồng!