TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4900 "LÂM ĐẠI NHÂN, TÔI VÀO ĐƯỢC KHÔNG?".

Trở về tòa nhà treo thưởng, Ngư Nhi đã chờ sẵn ở cửa.

Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nghe tin cũng vội vàng xuất quan, đứng chờ ở cửa.

Khi Lâm Chính ôm Thương Lan Phúc không còn hình người đi tới, bọn họ đều ngây ra.

"Cậu... cậu Thương Lan?".

"Tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Chẳng phải cậu ấy bị nhốt trong địa lao của phủ Thương Lan sao?".

Tửu Ngọc dụi mắt, nói với vẻ khó tin.

"Đại nhân, anh cứu Thương Lan Phúc ra sao?".

Ngự Bích Hồng hỏi với vẻ ngạc nhiên.

"Đừng hỏi những chuyện đâu đâu nữa, mau đi chuẩn bị đồ chữa trị cho Thương Lan Phúc!".

Lâm Chính khẽ quát.

Mấy người tay chân luống cuống.

Đào Thành nghe tin cũng chạy tới, vội vàng sắp xếp phòng chữa trị.

Lâm Chính dẫn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc vào phòng chữa trị, làm phẫu thuật cho Thương Lan Phúc.

Chẳng mấy chốc, Ngư Nhi cầm theo một đống dược liệu vào phòng.

"Anh Lâm, những thứ này do người của phủ Thương Lan mang tới".

Ngư Nhi nói.

"Tốt quá, đang thiếu những thuốc này!".

Lâm Chính vội vàng lấy thuốc, bắt đầu xử lý.

"Ngư Nhi, phiền cô đi sắc mấy vị thuốc này giúp tôi".

Lâm Chính phân loại thuốc rồi đưa cho cô ta.

"Vâng".

Ngư Nhi cầm dược liệu chạy đi.

Sau hai tiếng, Lâm Chính mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chờ Ngư Nhi mang thuốc đến cho Thương Lan Phúc uống, anh ta cũng coi như chuyển nguy thành an.

"Mệt chết mất!".

"Mẹ ơi, tôi chưa bao giờ làm cuộc phẫu thuật nào mệt như vậy".

Tửu Ngọc ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

Ngự Bích Hồng cũng ngồi xuống ghế, gần như không đứng dậy nổi.

"Mọi người vất vả rồi".

Lâm Chính mỉm cười, sau đó nói với Tửu Ngọc: "Tửu Ngọc, ông ở đây chăm sóc Thương Lan Phúc, ít nhất ba ngày nữa anh ta mới tỉnh lại, biết chưa?".

"Đại nhân cứ yên tâm giao cho tôi".

Tửu Ngọc lập tức đứng dậy nói.

"Đại nhân, anh cứu Thương Lan Phúc ra kiểu gì vậy? Lẽ nào anh đi cướp địa lao của phủ Thương Lan sao?".

Ngự Bích Hồng ngoảnh sang hỏi.

Tửu Ngọc cũng nhìn anh với đôi mắt sáng rực.

Phải biết rằng, Thương Lan Phúc bị chính tay Thương Lan Võ Thần nhốt vào địa lao.

Ai dám cướp anh ta chính là trực tiếp thách thức với Võ Thần.

Cả long mạch dưới lòng đất, ai có lá gan này chứ?

"Tôi không cướp địa lao, tôi chỉ đạt được thỏa thuận với Thương Lan Võ Thần thôi".

Lâm Chính kể lại toàn bộ sự việc.

Mọi người liền hiểu ra.

"Thảo nào cô Ngư Nhi nói là người của phủ Thương Lan mang thuốc đến, hóa ra chuyện là như vậy".

Ngự Bích Hồng gật đầu.

"Nhưng Thương Lan Võ Thần cũng nhẫn tâm thật, con mình mà ra tay nặng như vậy, đây là kẻ thù không đội trời chung sao?".

Tửu Ngọc không khỏi cảm khái.

"Được rồi, đừng nói những chuyện không đâu nữa, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi".

Lâm Chính trầm giọng nói.

"Chuẩn bị?".

"Sở dĩ tôi hợp tác với Thương Lan Võ Thần là để diệt trừ Diệp Viêm! Hiện giờ Diệp Viêm được Ám Thiên Võ Thần che chở, với thực lực của tôi thì chắc chắn không làm gì được hắn, chỉ đành mượn sức mạnh của Thương Lan Võ Thần vậy".

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, khàn giọng nói: "Có lẽ tôi nên tham gia trận chiến Võ Thần tiếp theo rồi".

Hai người nghe thấy thế đều giật nảy mình.

Ngư Nhi có chút sửng sốt.

Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

"Lâm đại nhân, tôi vào được không?".

"Vào đi".

Lâm Chính kêu lên.

Sau đó liền thấy Đào Thành vội vàng đi vào.

"Quản lý Đào, xảy ra chuyện gì vậy?".

"À, cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi xem cuộc phẫu thuật xong chưa, nếu xong rồi có thể nhường phòng không? Bên này có mấy người tình hình khá nghiêm trọng cần dùng phòng chữa trị".

Đào Thành vô cùng áy náy nói.

"Hóa ra là vậy, các ông cứ dùng đi, Tửu Ngọc, chuyển Thương Lan Phúc sang phòng bệnh khác".

"Được".

Tửu Ngọc lập tức đứng lên, định khiêng Thương Lan Phúc đi.

Lâm Chính đi ở phía sau, cùng mọi người rời khỏi phòng chữa trị.

Nhưng anh vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy người của tòa nhà treo thưởng khiêng mấy người máu tươi đầm đìa vào phòng.

"Thế gia Huyết Đao?".

Lâm Chính nhíu mày, khẽ kêu lên.

Đọc truyện chữ Full