Mị Mộng trợn mắt há mồm.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường cũng hoảng lên.
“Kiêu đại nhân, là người của chúng tôi có tội, xin ông hãy tha cho thế gia Huyết Đao chúng tôi!”.
Mị Ngạo vội vàng ôm quyền nói.
“Trước đó tôi đã nói rồi, các ông không dạy được người của các ông thì để tôi dạy thay. Vừa rồi những ai thách thức thế gia Lệnh Hồ chúng tôi? Bảo bọn họ ra đây, không giết những người này, cho dù các ông muốn gả thì chúng tôi cũng không đồng ý”.
Lệnh Hồ Kiêu nói đầy chế giễu.
“Hả? Việc này…”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
Đám Mị Ngạo cũng cảm thấy đau đầu.
Làm sao bây giờ?
“Tất cả là tại thằng chó này, Mộng Nhi vốn đã đồng ý gả đi, cậu chạy đến đây làm loạn cái gì hả?”.
Mị Diễm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Thằng khốn, tôi nói cho cậu biết, hôm nay dù thế nào cậu cũng đừng hòng rời khỏi thế gia Huyết Đao!”.
Mị Cường nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nói.
“Vậy sao? Tôi cũng đang muốn xem thủ đoạn của các ông đây”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Cậu!”.
Mị Cường nổi giận, đang định ra tay, nhưng bị Mị Ngạo ngăn lại.
“Chú hai đừng làm càn, nếu gây chuyện thì khó mà thu dọn tàn cuộc”.
Mị Ngạo trầm giọng quát.
“Anh cả, vậy bây giờ phải làm sao đây?”.
“Nên làm thế nào thì làm thế ấy!”.
Mị Ngạo hừ một tiếng, quát người của gia tộc: “Vừa rồi những ai thách thức sỉ nhục Kiêu đại nhân và các vị đại nhân của thế gia Lệnh Hồ thì lăn ra đây cho tôi!”.
Cả đám người im lặng.
“Sao? Cần tôi điểm danh không?”.
Mị Ngạo tức giận quát.
“Không cần”.
Trong đám người vang lên tiếng nói.
Chỉ thấy một chàng trai mạnh mẽ đứng ra, lạnh lùng quát: “Là cháu chửi thế gia Lệnh Hồ bọn họ đấy, làm sao nào?”.
“A Mạc!”.
Mị Diễm biến sắc: “Con chạy ra đây làm gì? Mau quay lại!”.
Nhưng chàng trai không thèm đếm xỉa.
“Chắc không chỉ có một mình cậu đâu nhỉ?”.
Lệnh Hồ Kiêu cười khẽ.
“Đương nhiên rồi, cả tôi nữa!”.
“Cả tôi nữa!”.
“Tôi cũng chửi đấy, làm sao nào?”.
Ngày càng nhiều người đứng ra.
Lúc đầu chỉ là các thanh niên, nhưng nhanh chóng có cả những người già ra mặt.
Không phân nam nữ.
Tất cả đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều bước tới.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường và Mị Diễm đều trố mắt ra.
Còn Mị Mộng có chút thất thần.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt! Ha ha ha! Xem ra người của thế gia Huyết Đao các ông muốn chết cả rồi! Nếu đã vậy thì đừng trách chúng tôi!”.
“Người đâu, giết hết bọn họ cho tôi!”.
Lệnh Hồ Kiêu cất tiếng cười lớn, ánh mắt dữ tợn, vung tay lên hạ lệnh.
Dáng vẻ bình thản kia cứ như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều vận khí, chuẩn bị trấn áp những người này.
Những người Lệnh Hồ Kiêu dẫn đến đều là tinh nhuệ của thế gia Lệnh Hồ, ai nấy có tu vi đáng sợ, sức mạnh phi thăng hùng hậu kinh người.
Còn bên thế gia Huyết Đao trải qua vô số trận chiến, ai nấy đều bị thương, vô cùng mệt mỏi, khí mạch khô kiệt, đâu phải đối thủ của thế gia Lệnh Hồ?
Chỉ sợ những cao thủ do Lệnh Hồ Kiêu dẫn đến đã đủ để tàn sát cả thế gia Huyết Đao.
Nhưng người của thế gia Huyết Đao vẫn không chút sợ hãi, ai nấy tỏ vẻ dữ tợn, rút đao ra.
Chuẩn bị đại chiến.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Một thanh huyết đao bỗng kề lên cổ Lệnh Hồ Kiêu.
Tất cả mọi người đều run bắn lên.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều dừng chân, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của huyết đao.
Chính là Mị Mộng!
“Ranh con, cô có biết mình đang làm gì không?”.
Lệnh Hồ Kiêu đứng im bất động, mặt không cảm xúc nói.
“Đương nhiên là biết chứ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác!”.
Mị Mộng cắn răng, đau khổ nói.