“Cậu ta là ai?”.
Mị Ngạo hỏi.
“Anh còn nhớ lúc Diệp Viêm rời khỏi Long Cung, đèn ở tầng tám vẫn còn sáng không?”.
Mị Diễm run rẩy nói.
“Làm sao không nhớ được?”.
“Nghe nói Diệp Viêm đã nhốt người đó ở tầng tám, thực lực thiên phú của người đó có vẻ tương đương với Diệp Viêm. Diệp Viêm không thể giết chết người đó nên định nhốt người đó đến chết…”.
Mị Ngạo nói, đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt thay đổi: “Chẳng lẽ… đây chính là người bị nhốt ở tầng tám?”.
“Không sai, chính là cậu ta!”.
Mị Diễm hét lên.
Người của thế gia Huyết Đao bừng tỉnh, ai nấy ngạc nhiên không thôi.
“Nếu người này có thực lực ngang với Diệp Viêm, đối phó với Lệnh Hồ Kiêu cũng không khó, nhưng đối mặt với thế gia Lệnh Hồ to lớn thì vẫn chỉ là tự tìm chết”.
Mị Ngạo hoàn hồn, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn đường cứu vãn nữa… Lệnh Hồ Kiêu chắc chắn sẽ hận nhà chúng ta, dù hôm nay ông ta có bình an trở về cũng sẽ nghĩ cách trả thù chúng ta”.
Mị Diễm cắn răng, nói: “Nếu vậy chi bằng giết đám người của thế gia Lệnh Hồ, sau đó cùng cậu Lâm này chạy trốn khỏi Long Tâm Thành?”.
“Không được!”.
Mị Ngạo phản đối.
“Anh cả…”.
“Chuyện chưa tới mức không thể cứu vãn, sao có thể làm tới cùng như thế được? Hơn nữa, dù chúng ta có chạy đi xa thì chạy đi đâu được? Nếu thật sự giết đám Lệnh Hồ Kiêu, thế gia Lệnh Hồ chắc chắn sẽ truy nã chúng ta, em nghĩ chúng ta trốn được sự truy đuổi của cao thủ thế gia Lệnh Hồ sao?”.
“Chuyện đó…”.
“Vốn có thể tránh được việc diệt tộc, đừng vì thằng nhóc này mà khiến thế gia Huyết Đao bị hủy diệt. Mọi người đừng kinh hoảng, anh nghĩ cách ổn định tình hình, tiễn Lệnh Hồ Kiêu đại nhân về, sau đó sẽ đến thế gia Lệnh Hồ tạ tội. Có lẽ người của thế gia Lệnh Hồ sẽ nói lý, không trách tội gia tộc chúng ta”.
“Nói vậy là…”.
“Chuyện này là do Mộng Nhi và tên họ Lâm kia gây ra, thế gia Lệnh Hồ muốn xử lý thì đẩy hai đứa nó ra”.
Mị Ngạo chậm rãi nói, rõ ràng đã nghĩ xong mọi kế hoạch.
Đám người Mị Diễm há hốc miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Lúc này, Lâm Chính cầm Tà Kiếm đến chỗ đám người Lệnh Hồ Kiêu.
Cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều không phá được màn che, ai cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Cậu muốn làm gì? Mau chặn cậu ta lại!”.
Thấy Lâm Chính từng bước ép sát, Lệnh Hồ Kiêu cũng không còn bình tĩnh như trước, giọng nói run rẩy, cố gắng hét lên.
Cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vội vàng rút kiếm ra, căng thẳng cực kỳ.
Lâm Chính sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thế gia Lệnh Hồ không thù không oán với cậu, cậu cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”.
Cảm nhận được khí tức toát ra trên người Lâm Chính, Lệnh Hồ Kiêu ý thức được chỉ dựa vào người của mình thì không ngăn chặn được người này, chỉ đành lên tiếng, muốn kéo dài thời gian.
“Tôi và các người đúng là không thù không oán, nhưng các người ức hiếp bạn tôi. Con người tôi ân thù tất báo, động vào bạn tôi tức là động vào tôi!”.
Lâm Chính nói.
“Bạn cậu?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn sang Mị Mộng, tức giận quát: “Con nhỏ đê tiện, cô còn ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cậu ta lại?”.
Lệnh Hồ Kiêu ý thức được lúc này chỉ có Mị Mộng ngăn được người này.
“Ông gọi tôi là gì?”.
Mị Mộng lạnh lùng hỏi.
“Con nhỏ đê tiện, cô còn không phục? Mau nói cậu ta dừng tay, nếu không, chúng tôi mà có chuyện gì, cô biết hậu quả đấy. Có lẽ chúng tôi không đấu lại cậu ta, nhưng thế gia Lệnh Hồ thì sao? Cô nghĩ chỉ dựa vào những người này có thể là đối thủ của gia tộc chúng tôi sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng nói.
Ông ta tin rằng Mị Mộng là người biết điều, là người lý trí.
Đương nhiên, Lệnh Hồ Kiêu cũng không uy hiếp mãi, ông ta biết cách vừa đấm vừa xoa.
“Cô nghe đây, nếu bây giờ cậu ta dừng tay để chúng tôi đi, tôi có thể bảo đảm với tất cả các người, tôi tuyệt đối không truy cứu chuyện này! Tôi sẽ không hé lộ bất cứ chuyện gì ở đây, mọi chuyện ở đây tôi coi như chưa xảy ra, thế gia Huyết Đao các người vẫn có được sự bảo vệ của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi, thế nào?”.
Nghe xong, không ít người thế gia Huyết Đao do dự.
Nhưng Mị Mộng không phải trẻ con, sao cô ta có thể tin những lời sáo rỗng của Lệnh Hồ Kiêu?
“Lệnh Hồ Kiêu, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao? Ông vốn không coi chúng tôi ra gì, lời hứa hẹn của ông thì có tác dụng gì? Nếu ông nuốt lời, tôi phải tìm ai kêu oan?”.
Mị Mộng nói.
“Con nhỏ đê tiện, cô có ý gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu run người, tức giận không chỗ phát tiết.
Mị Mộng quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
“Anh Lâm, xin anh hãy giết những tên súc sinh này đi. Mị Mộng sẽ dâng hiến mọi thứ cho anh để báo đáp ân tình!”.
“Hả?”.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều trợn tròn mắt.
“Dừng tay!”.
Mị Ngạo không ngồi yên được nữa, lập tức nhảy ra kêu lên.
“Bác cả!”.
“Cháu muốn hại chết tất cả mọi người sao? Mị Mộng! Bác nói cho mà biết, hôm nay không ai được động vào Kiêu đại nhân! Cháu mau bảo bạn cháu dừng tay! Nếu không, bác sẽ đuổi cháu ra khỏi gia tộc!”.
Mị Ngạo đỏ mắt, phẫn nộ gào lên.
“Bác tưởng cháu còn quan tâm đến thế gia Huyết Đao sao?”.
Mị Mộng lạnh lùng nói.
“Thế bà nội cháu thì sao?”.
Mị Ngạo lập tức bổ sung một câu.
Mị Mộng nghe xong run rẩy.
Câu nói này gióng như con dao đâm vào điểm yếu của Mị Mộng…
Cô ta há miệng, không nói nên lời.
“Nếu cháu làm vậy, thế gia Lệnh Hồ đến trả thù, chúng tôi chết không sao, nhưng bà nội cháu thì làm thế nào? Bà ấy vốn bị thương nặng, không thể động đậy, bà sẽ bị người của thế gia Lệnh Hồ giết mất!”.
Mị Ngạo nói.
“Không chỉ đơn giản là giết, bà nội cháu là Bán Võ Thần, người của thế gia Lệnh Hồ chắc chắn sẽ giải phẫu nghiên cứu bà ấy, kéo dài sinh mệnh cho bà ấy, khiến bà ấy sống không bằng chết. Mộng Nhi, cháu là một đứa trẻ có hiếu, cháu cũng không nhẫn tâm nhìn bà cháu chết đúng không?”.
Mị Cường lại bổ sung một câu.
Mị Mộng rơi nước mắt, không biết nên làm thế nào.
Lâm Chính thấy vậy đã biết đáp án.
Mặc dù anh và Mị Mộng không tin Lệnh Hồ Kiêu sẽ tuân thủ lời hứa, nhưng vì bà nội, Mị Mộng chắc chắn sẽ chọn tin tưởng một lần.
“Cút đi!”.
Lâm Chính gỡ bức màn chắn, lạnh lùng nói.
“Đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu không dám do dự, vội vàng hô lên.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính đột nhiên hét lại.
Lệnh Hồ Kiêu giật mình, tái nhợt mặt, quay đầu lại: “Cậu còn muốn làm gì…”.
“Nghe đây, tôi hi vọng ông có thể tuân thủ những gì ông nói, đừng gây phiền phức cho mình, chuyện này chấm dứt ở đây! Nếu ông dám gây chuyện nữa, lần sau không còn ai cứu được ông đâu!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Lệnh Hồ Kiêu nghiêm túc, cắn răng đáp: “Được!”.
Nói xong, ông ta được dìu ra ngoài cửa, vô cùng thảm hại…