“Anh Lâm?”.
Trong phòng, Cầm Kiếm Nữ che miệng, đôi mắt run rẩy, ngạc nhiên nhìn người đi vào.
“Cô Cầm Kiếm, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính mỉm cười lên tiếng.
Cầm Kiếm Nữ muốn khóc lớn, nhưng lúc này có thế nào cũng không khóc thành tiếng được.
Từ khi rời khỏi Long Cung, cô ta luôn lo lắng cho Lâm Chính.
Không phút giây nào không muốn cứu Lâm Chính ra khỏi Long Cung.
Cô ta thực lực yếu kém, cộng thêm bị người bên phía Thương Lan Võ Thần uy hiếp, còn phải ở nhờ nhà người khác.
Dù là vậy, cô ta cũng không dám quên người đã cứu cô ta vô số lần.
Cuối cùng, Cầm Kiếm Nữ cũng không nhịn nổi nữa, bước tới mấy bước, nhào vào lòng Lâm Chính khóc lớn.
“Anh Lâm, tôi còn tưởng anh sẽ không ra ngoài được nữa, hu hu hu...”.
Cầm Kiếm Nữ khóc như một đứa bé.
Sự quan tâm thật lòng khiến Lâm Chính không khỏi ngẩn ra.
Anh nhìn Cầm Kiếm Nữ khóc òa trong lòng mình, khẽ nhíu mày, cuối cũng vẫn đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, nhẹ giọng an ủi.
“Cô Cầm Kiếm, không sao rồi, không cần lo, tôi vẫn ổn…”.
“Phải đấy Tình Nhi, anh Lâm ổn lắm, cô đừng khóc nữa, coi chừng nước mắt làm nhòe khuôn mặt cô giờ”.
Lúc này, ở phía sau vang lên một giọng nói trêu đùa.
Cầm Kiếm Nữ ngẩn ra, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Mị Mộng cũng vào phòng.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng hoảng loạn lau nước mắt, nhìn Mị Mộng nói: “Tôi không trang điểm, sợ gì nước mắt làm nhòe chứ?”.
“Vậy cô cứ khóc tiếp đi”.
“Cô...”.
“Được rồi”.
Lâm Chính dở khóc dở cười, chỉ đành đổi chủ đề: “Chúng ta không còn thời gian, phải mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi”.
“Thu dọn đồ đạc?”.
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Lâm Chính chỉ đành kể lại những chuyện xảy ra.
Cầm Kiếm Nữ lập tức hiểu ra.
“Thế gia Lệnh Hồ không dễ chọc, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù, sao ông Mị Ngạo lại hồ đồ như vậy?”.
“Ầy, mấy người bác cả huyễn tưởng trong lòng, tôi cũng không thể khuyên nhủ. Bây giờ việc tôi có thể làm là bảo vệ bà nội, bảo vệ chút gốc rễ của thế gia Huyết Đao...”.
Mị Mộng thở dài nói.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”.
“Rời khỏi Long Tâm Thành...”.
“Không, đi tới tòa nhà treo thưởng trước”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Ngoài Long Tâm Thành không an toàn bằng tòa nhà treo thưởng. Trong tòa nhà có chỗ cho thuê, tạm thời ở lại đó, có thể được sự bảo vệ của tòa nhà treo thưởng. Hơn nữa, trong tòa nhà mua thuốc cũng tiện, có ích cho việc chữa trị của bà tổ Huyết Đao”.
Mị Mộng nghe nói, gật đầu đáp: “Vậy được, anh Lâm, hãy làm theo lời anh nói đi”.
“Bây giờ đi luôn!”.
“Được!”.
Bọn họ nhanh tay thu dọn đồ đạc.
Không lâu sau, Lâm Chính dẫn theo nhóm Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ rời khỏi thế gia Huyết Đao.
Mị Ngạo ngồi ở phòng khách, vẻ mặt thâm trầm, lạnh lùng nhìn những người theo Mị Mộng rời đi, sự lạnh lẽo trên mặt cũng sâu đậm thêm.
“Anh cả, anh còn nhàn rỗi ngồi đó làm gì? Chúng ta không nghĩ kế sách sao?”.
Mị Diễm đi đến, sốt ruột hỏi.
“Em có ý gì?”.
Mị Ngạo nhìn em gái, hỏi.
“Lỡ như Lệnh Hồ Kiêu kia không đáng tin, thế gia Lệnh Hồ tìm chúng ta tính sổ thì làm sao...”.
Mị Diễm nói.
Mị Ngạo nghe xong im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ nói: “Phái người đến thế gia Lệnh Hồ thăm dò tình hình. Nếu Lệnh Hồ Kiêu không giải thích rõ ràng, dẫn đến thế gia Lệnh Hồ thù oán chúng ta, chúng ta phải đi nhận tội với thế gia Lệnh Hồ”.
“Thế có được không?”.
“Yên tâm, thế gia Lệnh Hồ thấy thành ý của chúng ta sẽ tha thứ cho chúng ta”.