“Cũng tương đối rồi”
Trong phòng điều trị, Lâm Chính mệt tới mức kiệt sức buông châm ra, dựa vào tường, trượt xuống đất.
Keng...
Cây châm rơi xuống phát ra âm thanh lanh lảnh. Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại, từ từ giơ tay phải lên.
Lúc này cánh tay phải của anh đã đen xì tới mức đáng sợ.
Cơn đau từ cánh tay truyền tới. Cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé anh vậy.
Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm. Bởi vì anh biết về sức mạnh bản nguyên của Ám Thiên Võ Thần.
Khi bị Thương Lan Thần Võ và Thái Thiên Võ Thần liên thủ tấn công, Ám Thiên Võ Thần sao dám nương tay, chắc chắn là ông ta sẽ dồn toàn bộ sức lực.
Mà khi đó bà tổ Huyết Đao có mặt đương nhiên sẽ bị thương. Nếu là sức mạnh võ thần thông thường, với thực lực của bà tổ thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Chính vì vậy khi phân tích sức mạnh này thì anh cũng đã nắm được phần nào. Lâm Chính nhìn chăm chăm và suy nghĩ.
“Mọi người đều mệt rồi phải không, đi ngủ cả đi”, Lâm Chính nhịn đau, quay người qua nói.
Thế nhưng lúc này anh phải giật mình. Cả Mị Mộng, Mị Quả và Mị Khiếu đều nằm la liệt ra đất.
Cơ thể bọn họ đã không còn chút sức mạnh phi thăng nào nữa. Lâm Chính cười chua chát, lắc đầu bất lực và quay người đẩy cửa đi ra.
Bên ngoài là người nhà thế gia Huyết Đao, cánh cửa mở ra, họ lao lên.
“Anh Lâm, tình hình của bà thế nào rồi”.
“Lâm Chính bà cụ không sao chứ?”
“Anh Lâm...”
Lâm Chính chau mày: “Tình hình tạm ổn rồi, nhưng tử khí trong người bà ấy vẫn chưa được ép ra hết. Giai đoạn này mọi người cử người chăm sóc bà ấy. Đợi sau khi tôi hồi phục thì sẽ tiến hành phẫu thuật”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn thở phào.
“Vậy thì tốt rồi”.
“Cậu Lâm vất vả rồi”.
“Cậu vất vả rồi”.
“Phải rồi cậu Lâm, cô chủ đâu?”, có người hỏi.
“Bọn họ ở bên trong đấy”, Lâm Chính nói.
Lúc này đám đông mới nhìn thấy ba người đang ngất lịm.
“Đưa họ đi nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính nói sau đó đi về phía phòng bế quan.
Người nhà Huyết Đao giật mình. Phòng bế quan ở tầng hầm.
Lâm Chính bước vào vừa hay nhìn thấy Đào Thành.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Tình hình của bà tổ thế nào rồi?”, Đào Thành nhìn vẻ tiều tụy của Lâm Chính và hỏi.
“Khá lạc quan”
“Lạc quan sao, cậu có thể chữa được à?”
“Không quá khó...”
“Ôi trời, cậu đã đối phó với tử khí của Ám Thiên Võ Thần như thế nào vậy. Phải rồi, tay cậu làm sao thế? Lẽ nào là trúng độc”, Đào Thành vô thức nhìn cánh tay phải của anh.
“Không phải trúng độc.
Lâm Chính giơ tay lên: “Đây là tử khí của Ám Thiên Võ Thần”.
Phịch! Đào Thành ngã ra đất với vẻ kinh hoàng.
“Cậu...Lâm”.
“Quản lý Đào. Tiếp theo mấy ngày tới đừng làm phiền tôi, tôi cần bế quan vài ngày”.
Lâm Chính không nói nhiều, chỉ dặn dò rồi biến mất nơi hành lang...