Cảnh tượng trước mắt có thể nói là vô cùng hỗn độn.
Khắp nơi toàn là giấy rơi rớt, trên đất còn có nhiều vật chất đen, trông có vẻ giống như bùn vớt lên từ dưới cống, nhìn mà kinh hãi.
Nhưng số vật chất màu đen này không tỏa ra mùi hôi thối, ngược lại tỏa ra những luồng năng lượng đáng sợ.
Phát hiện ra năng lượng này, vẻ mặt của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều thay đổi.
Mặc dù luồng năng lượng này vô cùng yếu kém, nhưng với bọn họ mà nói lại vô cùng cao cao tại thượng, vô địch một đời…
“Không sao chứ?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Không sao, không sao…”.
Hai người mới hoàn hồn lại, lập tức bắt tay dọn dẹp.
Giấy cũng chồng chất.
Hơn nữa, hai người họ hoàn toàn không hiểu trên giấy viết những gì.
“Đúng rồi đại nhân, thế gia Huyết Đao xảy ra chuyện rồi”.
Ngự Bích Hồng vừa dọn dẹp vừa lên tiếng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính vẫn còn cầm một tờ giấy xem, như đang suy nghĩ gì đó, thuận miệng hỏi.
“Thế gia Huyết Đao phái Mị Cường đến thế gia Lệnh Hồ ở Long Trảo Thành, đại diện cho thế gia Huyết Đao nhận tội với thế gia Lệnh Hồ, kết quả… Lệnh Hồ Vũ giết Mị Cường rồi!”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Cái gì? Lệnh Hồ Vũ giết Mị Cường rồi sao?”.
Lâm Chính sửng sốt, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn.
Phải biết rằng Mị Cường không phải hạng tôm tép.
Đó là ông hai của thế gia Huyết Đao, em trai của Mị Ngạo, bác hai của Mị Mộng.
Huống hồ, người ta đến nhà xin lỗi, thái độ rất khiêm tốn, về tình về lý cũng không nên giết.
Thế gia Lệnh Hồ nói giết là giết sao?
“Chuyện từ lúc nào?”.
Lâm Chính hỏi.
“Hôm qua, nói đúng ra Mị Cường chết từ hôm qua, nhưng thế gia Lệnh Hồ đã ra tay từ ngày hôm kia”.
Ngự Bích Hồng do dự rồi nói.
Lâm Chính khó hiểu: “Bích Hồng, cô nói vậy là sao? Gì mà ngày hôm kia ra tay, hôm qua mới chết?”.
“Đại nhân, anh không biết chứ ngày hôm kia Mị Cường đến thế gia Lệnh Hồ xin lỗi, Lệnh Hồ Vũ quyết định ra tay với Mị Cường vào hôm đó. Nhưng Lệnh Hồ Vũ không phải giết chết Mị Cường ngay mà sai người lăng trì xử tử Mị Cường, đồng thời lột da rút xương, bêu đầu thị chúng!”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
“Thi thể của Mị Cường bị cắt thành mấy nghìn mảnh, xương cốt bị rút ra, đưa cả da và đầu hoàn chỉnh về trước cửa thế gia Huyết Đao. Đầu của ông ta bị treo dưới biển hiệu của thế gia Huyết Đao, thế gia Lệnh Hồ không cho phép thế gia Huyết Đao lấy đầu xuống”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Thật ác độc”.
Lâm Chính nhíu mày.
Mặc dù anh biết thế gia Lệnh Hồ sẽ không bỏ qua cho thế gia Huyết Đao, nhưng anh không ngờ thủ đoạn của bọn họ lại tàn nhẫn như vậy…
“Người của thế gia Huyết Đao thế nào rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
Lúc này, Ngự Bích Hồng lại im lặng.
“Chẳng lẽ… thế gia Huyết Đao đi tìm thế gia Lệnh Hồ trả thù rồi?”.
Lâm Chính vội hỏi.
Tửu Ngọc lại không khỏi thở dài: “Đại nhân, nếu thật là vậy thì chúng tôi còn khâm phục người của thế gia Huyết Đao chính trực, nhưng bọn họ đâu dám làm như vậy…”.
“Bọn họ làm thế nào?”.
“Bọn họ… dùng xương thịt của Mị Cường cho chó ăn, dùng da đốt đèn trời, còn tuyên bố xóa tên Mị Cường ra khỏi gia phả, nói Mị Cường là kẻ phản bội thế gia Huyết Đao, từ đó lấy lòng thế gia Lệnh Hồ”.
Tửu Ngọc nói, ánh mắt lại chứa sự căm hận.
Lâm Chính im lặng.