Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Cô không ngờ lại gặp được Lâm Chính ở đây.
Người phụ nữ cũng hơi bất ngờ.
Lâm Chính ăn mặc như vậy rõ ràng là từ bên trên long mạch dưới lòng đất xuống đây.
Chẳng lẽ người này không phải người của long mạch dưới lòng đất?
Người phụ nữ suy nghĩ.
“Ư ư, ư ư ư…”.
Cầm Kiếm Nữ giãy giụa, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, miệng không ngừng ú ớ.
Nhưng vì lưỡi bị cắt, cô ấy không nói được gì.
“Đứng lại!”.
Ngay khi Lâm Chính đi ngang qua người phụ nữ, anh đột nhiên dừng bước, quát lên.
Người phụ nữ lập tức dừng lại, nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm ở thắt lưng Lâm Chính, ánh mắt lộ ra sự kiêng dè, nhưng chẳng mấy chốc đã không còn, mỉm cười hỏi.
“Anh có việc gì sao?”.
Lâm Chính không trả lời cô ta mà là đi về phía Cầm Kiếm Nữ, nhìn cô ấy trong chốc lát, nói: “Bỏ lớp dịch dung trên mặt cô ấy đi cho tôi”.
Nói xong, người phụ nữ kinh hãi.
Cô ta tự nhận thuật dịch dung của mình rất cao siêu, người bình thường sẽ không nhìn ra được.
Nhưng không ngờ Lâm Chính này lại có thể nhận ra ngay…
Người phụ nữ âm thầm kinh ngạc, nhưng không biểu lộ ra mà cười đáp: “Tôi vừa mới bắt được nô lệ, tôi không muốn để chủ nhân của cô ta nhận ra, miễn rước phải rắc rối nên mới dịch dung cho cô ta. Nếu để anh hiểu lầm gì, mong anh thứ lỗi…”.
“Cô không nghe rõ lời tôi nói sao? Bỏ lớp dịch dung trên mặt cô ấy đi!”.
Lâm Chính ném đầu thuốc đi, lạnh lùng nói.
“Anh đừng làm khó tôi!”.
Cô ta nheo mắt lại, sâu trong con ngươi lóe lên sát ý.
Thấy cô ta không chịu làm theo, trong lòng Lâm Chính dường như đã hiểu ra gì đó.
Anh nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, lạnh nhạt lên tiếng: “Lưỡi cô bị cắt rồi đúng không? Xem ra người này cố ý che giấu thân phận của cô. Tôi hỏi cô, cô có quen tôi không?”.
“Ô ô, ư ư ư…”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu.
“Ngự Bích Hồng?”.
Lâm Chính hỏi.
Cầm Kiếm Nữ lắc đầu.
“Mị Mộng?”.
Lâm Chính lại hỏi.
Cầm Kiếm Nữ lại không ngừng lắc đầu.
“Cô Cầm Kiếm?”.
Lâm Chính căng thẳng.
Cầm Kiếm Nữ trào nước mắt, gật đầu lia lịa.
Lâm Chính không hề do dự, lập tức đưa tay ra chụp.
Nhưng người phụ nữ kéo Cầm Kiếm Nữ lùi lại.
Tay Lâm Chính kéo hụt, nhưng sức mạnh ở lòng bàn tay đã chạm tới người Cầm Kiếm Nữ.
Trong nháy mắt, lớp dịch dung trên mặt Cầm Kiếm Nữ bong ra, để lộ dáng vẻ vốn có của cô ấy.
Lâm Chính im lặng.
Anh lặng lẽ nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Khí mạch bị phong tỏa, lưỡi bị cắt…
Vì sao lại như vậy?
Cầm Kiếm Nữ không phải đang ở tòa nhà treo thưởng? Vì sao lại bị người ta bắt tới đây?
Nhìn dáng vẻ Cầm Kiếm Nữ, trong lòng Lâm Chính lập tức dâng lên lửa giận vô tận.
Nhưng trên mặt anh lại bình tĩnh như nước.
“Thần y Lâm, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”.
Người phụ nữ ung dung mỉm cười.
Mặc dù bị Lâm Chính nhận ra thân phận của Cầm Kiếm Nữ, nhưng cô ta không hoảng sợ chút nào.
“Cô ấy đang ở tòa nhà treo thưởng, sao lại bị cô bắt?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Ha, tòa nhà treo thưởng sao có thể ngăn được tôi?”.
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi vốn muốn vào tòa nhà treo thưởng giết anh, không ngờ anh không ở trong tòa nhà, thế nên tôi bắt cô gái này ra đây, định dụ anh ra rồi giết! Không ngờ tôi lại gặp anh ở đây. Thần y Lâm, xem ra chúng ta rất có duyên”.
“Cô là người của Lệnh Hồ Vũ?”.
Lâm Chính lại hỏi.
“Không, anh sai rồi!”.
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không phải người của Lệnh Hồ Vũ, phải nói Lệnh Hồ Vũ là người của tôi!”.