TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 717

Chương 717

Có máu nhỏ giọt từ trần nhà.

Đồng tử Vệ Uyển co rút, cả người cô ta trở nên cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn.

Két két….

m thanh kia lại vang lên.

Vệ Uyển không dám cử động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cả người cô ta run lên từng chặp….

Vệ Uyển chợt thấy trán hơi ngứa, hình như tóc mai đang rũ xuống.

Cô ta không khỏi đưa tay gạt đi, lúc này mới phát hiện ra đây chẳng phải tóc cô ta, mà là tóc của người nào đó buông xuống vì đang treo ngược trên trần nhà—–

Đây là tóc của ‘người’ đó!!

“A aaaa–”

Ngày hôm sau, các tù nhân mở cửa nhà vệ sinh ra thì thấy Vệ Uyển đang nằm cuộn tròn trên sàn với nước tiểu khắp người, mùi khai nồng nặc!!

“Này! Chết rồi à? Mẹ kiếp, ghê tởm quá, chưa chết thì nhanh đi dọn nhà vệ sinh đi!”

Vệ Uyển sợ hãi nhìn đám bạn tù, vớ lấy một cái khăn rồi bắt đầu lau sàn.

Không ai biết đêm qua Vệ Uyển đã trải qua những gì, mà đây mới là sự khởi đầu.

Ngày sau, cô ta sẽ phải sống quãng đời còn lại trong sợ hãi và hối hận… đau đớn hơn cả cái chết!

**

Nhà họ Tô…

Nhận được tin Vệ Uyển có biểu hiện bất thường trong phòng giam, Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy khó hiểu không thôi.

“Túc Bảo, tối qua mẹ con ra ngoài à?” Anh hỏi.

Túc Bảo đáp: “Không ạ, sao cậu cả lại hỏi như thế?”

Tô Nhất Trần đáp: “Vệ Uyển gặp phải cú sốc gì đó.”

Hôm qua Tô Cẩm Ngọc kêu anh đừng động tay động chân, cứ để cô trừng phạt Vệ Uyển, hơn nữa cô sẽ ra tay sạch sẽ, không để lại chút sơ hở.

Tô Nhất Trần còn tưởng tối qua Tô Cẩm Ngọc đi hù dọa Vệ Uyển.

Túc Bảo mù mờ, chịu cú sốc ư??

Cô bé còn chưa ra tay mà?

Mẹ cô bé cũng vậy!

“Là ai nhỉ…” Túc Bảo hồ nghi hỏi.

Còn ai có thù hận với Vệ Uyển ư?

Kỷ Trường lật cuốn sổ, chẳng ngờ lại nhìn thấy một cái tên.

Hắn không khỏi chau mày.

Quỷ hồn này…? Nó muốn làm gì nhỉ?

Túc Bảo đang ở thư phòng với Tô Nhất Trần. Nghe tin Vệ Uyển bị hù dọa đến mức tè ra quần, điều đầu tiên mà hầu hết mọi người nghĩ đến chính là khả năng cô ta đã bị đánh.

Nhưng điều đầu tiên mà Túc Bảo và Tô Nhất Trần nghĩ đến lại là: Chắc chắn cô ta bị quỷ hù dọa rồi.

“Không phải mẹ con dọa đâu, tối qua mẹ con ở nhà mà…” Túc Bảo nói vậy nhưng cũng không quá chắc chắn.

Đọc truyện chữ Full