Cô ta không tin, mà cũng không dám tin.
Nhưng cảnh tượng trước mắt giống như ảo ảnh.
Dị hỏa của mình… lại đứng khựng trước mắt…
“Sao lại như vậy?”.
“Dị hỏa của mình… sao lại không di chuyển nữa?”.
“Chẳng lẽ… người này thật sự lĩnh ngộ được tinh túy của dị hỏa chỉ sau một lần nhìn mình sử dụng dị hỏa?”.
“Không! Không thể nào! Không thể nào!”.
“Thế gian không thể nào có thiên tài cái thế như vậy! Tuyệt đối không!”.
Người phụ nữ run rẩy cả người.
Người thế này còn có thể gọi là thiên tài không?
Đây có khác nào quái thai, dị tộc, thần tiên không thuộc về thế giới này, không phải con người…
Trong khi người phụ nữ không thể chấp nhận được.
Soạt!
Dị hỏa bị ngưng đọng đột nhiên tán loạn.
Sau đó, một luồng sáng giống như những đốm lửa bay qua.
Đốm lửa rất nhỏ, nhưng lọt vào mắt người phụ nữ, chúng lại vô cùng đáng sợ.
Cô ta xoay người, chạy về phía xa.
Những đốm lửa đó giống như nhắm vào cơ thể cô ta, không ngừng di chuyển theo hướng cô ta chạy.
Ầm!
Cuối cùng, đốm lửa tan rã.
Trong nháy mắt, giữa đất trời như bắn ra pháo hoa khổng lồ.
Pháo hoa năm màu rực rỡ, vô cùng chói lọi.
Nhìn sơ qua có vẻ cực kỳ xán lạn bắt mắt.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đây không phải pháo hoa đẹp mắt, mà là hoa lửa tạo thành từ những đốm dị hỏa khác nhau…
Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác nhìn hoa lửa nở rộ.
Hoa lửa lann ra, làm tan chảy mặt đất, nung chảy tất cả mọi thứ nó chạm vào.
Mặt đất hóa thành nham thạch nóng chảy, xung quanh sáng chói rực rỡ, nhiệt độ cao đáng sợ khiến người ta cảm thấy như đi vào trong mặt trời.
Kéo dài như vậy mấy chục giây, hoa lửa mới dần dần tan đi.
Sau khi hoa lửa tan đi, mảnh đất đó đã hoàn toàn hóa thành biển dung nham.
Không còn gì tồn tại.
Chỉ còn lại dung nham chảy chầm chậm.
Đây là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào?
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính nhìn chằm chằm dung nham, dường như đang tìm kiếm gì đó. Chốc lát sau, anh thở dài, bước nhanh đến bên cạnh Cầm Kiếm Nữ.
“Không sao chứ?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, không nói nên lời.
Lâm Chính ý thức được gì đó, vội vàng rút châm đâm vào cổ họng và cằm Cầm Kiếm Nữ, sau đó lại lấy đan dược trên người ra mài thành bột, bôi lên ngón tay.
“Há miệng”.
Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng, những vẫn há miệng ra.
Lâm Chính đưa tay vào trong, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ lưỡi bị đứt của Cầm Kiếm Nữ.
Một lúc sau, Lâm Chính mới rút tay ra, trên đó còn dính nước bọt của Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ càng đỏ mặt thêm.
“Cũng may, lưỡi cô bị thương không quá nặng, qua vài ngày nữa sẽ hồi phục”.
Lâm Chính cười nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, dường như nghĩ tới gì đó, chỉ vào dung nham, hai tay huơ múa.
“Cô muốn hỏi người phụ nữ đó chết chưa phải không?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Cầm Kiếm Nữ lại gật đầu.
“Có lẽ… để cô ta chạy mất rồi”.
Lâm Chính đáp.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ.
Lúc này, nhiều bóng người đuổi tới phía sau.
Nhìn lại thì chính là người của tòa nhà treo thưởng.
“Cô Cầm Kiếm? Cậu Lâm?”.
Đào Thành đi đầu nhìn thấy hai người thì sửng sốt, vội chạy tới.
“Cậu Lâm, cậu về rồi?”.
“Quản lý Đào, có thể giải thích cho tôi vì sao người của tôi lại bị người khác bắt tới đây không?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chuyện đó…”.
Đào Thành run rẩy, không biết nên mở lời thế nào.