TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4966 MỌI THỨ ĐÃ SẴN SÀNG!"

Lâm Chính cau mày, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nhưng vào lúc này, anh căn bản không có lựa chọn nào khác.

"Thế nào? Lâm thần y có vẻ không muốn đi?"

Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: "Chẳng phải anh đang hợp tác với sư phụ tôi để đối phó với Ám Thiên Võ Thần sao? Hiện tại chúng tôi đã tìm được tung tích của Ám Thiên Võ Thần, sao anh còn không chịu ra tay? Chẳng lẽ anh đang trêu đùa sư phụ tôi? Tôi phải nói cho anh biết, sở dĩ sư phụ tôi bỏ qua mọi hành vi thiếu tôn trọng của anh không phải vì ông ấy sợ anh, mà vì ông ấy hy vọng rằng anh có thể góp phần đối phó với Ám Thiên Võ Thần. Nếu anh thậm chí không thể làm được chuyện này, tôi nghĩ sư phụ tôi cũng không ngại tiêu diệt anh trước khi tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần!"

Nói đến đây, Thái Thượng Thiện ở bên kia đưa mắt nhìn thẳng Lệnh Hồ Vũ.

Chỉ cần một cái nhìn, Lâm Chính liền có cảm giác như có hàng triệu ngọn núi đang đè lên vai mình.

Quá đáng sợ!

Thái Thượng Thiện này, cho dù không phải là Võ Thần, nhưng thực lực có lẽ cũng không khác so với Võ Thần là bao.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn, ai nấy đều lo lắng và không biết phải làm sao.

"Vậy chúng ta hãy đi một chuyến".

Lâm Chính suy nghĩ một chút, khàn giọng nói: "Nhưng những người này của tôi sức chiến đấu không cao, cũng không cần thiết phải đi, tôi sẽ đi cùng hai người".

"Bọn họ?"

Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Ngự Bích Hồng và những người khác và cười khinh bỉ: "Đúng vậy, những kẻ thua cuộc này nếu đi thì chẳng khác nào nạp mạng, nên hãy tạm thời ở lại đây thôi".

"Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngay lập tức!"

"Có thể cho tôi chuẩn bị một chút được không?"

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Được rồi tôi sẽ cho anh mười phút. Nhớ kỹ, chỉ có mười phút thôi, nếu anh để chúng tôi đợi lâu, tôi thì không có ý kiến, nhưng nếu Thái Thượng Thiện tiền bối có ý kiến thì sẽ phiền phức đấy".

Lệnh Hồ Vũ nheo mắt lại.

Lâm Chính quay lưng rời đi không nói một lời.

Mị Mộng, Thương Lan Phúc và những người khác giận đến mức toàn thân run rẩy.

"Sư phụ!"

Thương Lan Phúc lập tức đuổi theo anh, những người khác cũng theo sát phía sau.

"Sư phụ, đệ tử đi cùng sư phụ nhé!"

Thương Lan Phúc kiên quyết nói.

"Chuyến đi này rất nguy hiểm nên anh hãy ở lại đây, nếu anh đi cùng tôi, lỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi khó mà lo cho anh được!"

Lâm Chính trầm giọng nói.

"Nhưng sư phụ....”

"Đừng lo lắng, tôi có tính toán của riêng mình".

Lâm Chính vỗ vai Thương Lan Phúc, nở một nụ cười an ủi với những người khác, rồi quay trở lại phòng bế quan.

Một lúc sau, anh bước ra mang theo một chiếc hộp màu bạc có mật mã.

"Sư phụ, đây là cái gì?"

Mọi người đều có vẻ nghi hoặc.

"Ồ, đây là thứ tôi chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp".

Lâm Chính thản nhiên mỉm cười.

"Ra là vậy....”

Mọi người gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.

Chiếc hộp này không lớn, nó có thể đựng được nổi mấy thứ đồ chứ?

"Hả? Đây là cái gì?"

Lệnh Hồ Vũ cũng nhìn thấy chiếc hộp Lâm Chính mang theo, tò mò hỏi.

"Tại sao anh hỏi nhiều vậy?"

Lâm Chính cũng lười giải thích với hắn.

"Ồ, chúng ta đi chiến đấu chứ không phải đi du lịch, anh không cần mang theo quần áo gì cả".

Lệnh Hồ Vũ cười nói.

Thái Thượng Thiện bên cạnh lại cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn chiếc hộp nói: "Thứ này dường như không phải từ long mạch dưới lòng đất! Cậu lấy nó ở đâu?"

Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, như muốn tìm thấy điều gì đó.

Nhưng vào lúc này, Đào Thành bước tới, nặn ra một nụ cười nói: "Tiền bối, chiếc hộp này là do toà nhà treo thưởng tặng cho Lâm tiên sinh. Đại nhân cũng biết đó, toà nhà treo thưởng định kỳ sẽ lên mặt đất mua một lô vật tư, đây chính là chiếc hộp lần trước chúng tôi mua".

"Vậy sao?"

Ông già liếc nhìn Đào Thành, không hỏi thêm gì nữa.

Lâm Chính cũng không thèm giải thích, anh gật đầu với Đào Thành, sau đó theo hai người kia đi ra ngoài.

Tuy nhiên, mới đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao tới, nhào vào vòng tay Lâm Chính, ôm chặt lấy anh.

Lâm Chính giật mình nhìn xuống.

Đó là Cầm Kiếm Nữ.

"Cầm Kiếm tiểu thư....”

Lâm Chính khẽ mở miệng.

Cầm Kiếm Nữ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính với đôi mắt đẫm lệ, trong đôi mắt tràn đầy ý tứ sâu xa.

Ngự Bích Hồng và Mị Mộng đều sửng sốt, im lặng nhìn nhau không thốt nên lời.

Lâm Chính ngơ ngác nhìn, sau đó cười khổ, vỗ vỗ lưng Cầm Kiếm Nữ, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về an toàn".

"Tôi...đợi....anh....”

Cầm Kiếm Nữ cố gắng thốt ra vài từ.

Dù lưỡi của Cầm Kiếm Nữ vẫn chưa lành nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức để phát âm.

Cô ấy sợ rằng đây sẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy Lâm Chính.

Vì vậy Cầm Kiếm Nữ gắng hết sức để nói những lời này.

"Được".

Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn mọi người rồi theo Lệnh Hồ Vũ ra khỏi cửa.

Bên ngoài tòa nhà treo thưởng có mấy con ngựa đang đứng.

Lệnh Hồ Vũ trực tiếp ngồi lên một con ngựa trắng, kéo dây cương.

"Việc không thể chậm trễ, Lâm thần y, chúng ta sẽ đi đến núi Bất Ước ngay lập tức".

Lệnh Hồ Vũ nheo mắt, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đùa cợt, sau đó giơ roi quất, chạy về phía ngoại thành Long Tâm.

Ông già cưỡi một con ngựa gầy màu hạt dẻ đi theo phía sau.

Lâm Chính cưỡi một con ngựa đen và theo hai người họ ra khỏi thành Long Tâm.

Mọi người đứng trước cửa toà nhà treo thưởng nhìn theo, ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Cùng lúc đó, dưới chân núi Bất Ước.

Người phụ nữ mặc áo đỏ lặng lẽ nhìn dãy núi cằn cỗi trước mặt.

Những ngọn núi cằn cỗi bị bao phủ trong sương mù nên càng thêm âm u.

Chân núi dày đặc hàng ngàn người.

Những người này đang lo lắng và bận rộn triển khai trận pháp, vận chuyển các loại khí tài như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến nào đó.

Thương Lan Võ Thần hai tay chắp sau lưng, đứng trên một con dốc nhỏ trước núi Bất Ước, quan sát những người đang làm việc.

"Thương Lan tiền bối!"

Người phụ nữ mặc áo đỏ quay người bước tới, cúi đầu nói: "Gần đến giờ rồi!"

"Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?"

Thương Lan Võ Thần nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt tán thưởng và hỏi.

"Mọi thứ đã sẵn sàng!"

"Vậy được, chờ tên họ Lâm kia tới đã!"

Thương Lan Võ Thần khẽ mỉm cười, nhưng như nghĩ tới điều gì, ông ta đột nhiên nói: "Nha đầu, nếu thực sự làm theo kế hoạch của cháu, e rằng tên họ Lâm này có đi không có về. Trong trường hợp này, nếu thực sự phải đối mặt với Ám Thiên Võ Thần, ai sẽ đối phó với Diệp Viêm?"

"Thương Lan tiền bối không nên mất lòng tin với bản thân như vậy. Bác chỉ cần giữ chân Ám Thiên Võ Thần, để Thái Thượng tiền bối giết chết Diệp Viêm không phải là được rồi sao? Huống chi, nếu hai người liên thủ giết Ám Thiên Võ Thần, không rảnh để ý đến Diệp Viêm, cùng lắm cháu sẽ phối hợp với Lệnh Hồ Vũ giết chết Diệp Viêm!"

"Hahahaha, nếu cháu chịu tham gia hành động thì bác yên tâm rồi".

Thương Lan Võ Thần cười lớn, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tiếc nuối.

"Đáng tiếc tên họ Lâm này không chịu phục tùng, nếu không một hạt giống tốt như vậy rất đáng bồi dưỡng!"

"Thiên phú của hắn cực kỳ đáng sợ, nếu không giết thì chỉ sợ sẽ trở thành mầm họa!"

Người phụ nữ nói với giọng trầm.

Thương Lan Võ Thần im lặng gật đầu.

Lúc này, một cấp dưới chạy tới.

"Khởi bẩm đại nhân, họ tới rồi!"

Đọc truyện chữ Full