“Xem ra, sự việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó toàn thân đều chìm vào im lặng.
Trên châm bạc có dính tà khí, có nghĩa người này là người của Ám Thiên Võ Thần, nhìn từ độ dày của khí mạch, hắn còn là cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần!
Những cao thủ bậc này do Ám Thiên Võ Thần tự bồi dưỡng ra đều vô cùng trung thành với Ám Thiên Võ Thần.
Hắn lực chọn tự sát vì Ám Thiên Võ Thần.
Mục đích là hiến dâng cơ thể của mình cho Ám Thiên Võ Thần!
Chắc chắn Diệp Viêm đã dạy cấm thuật cấy ghép cơ thể để tăng sức mạnh cho Ám Thiên Võ Thần, giúp thực lực của ông ta tăng lên.
Mặc dù loại cấm thuật này trái với đạo đức khiến con người phẫn nộ, tàn nhẫn vô cùng, nhưng hiệu quả của nó, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Ám Thiên Võ Thần thật sự có được khả năng tăng sức mạnh của loại cấm thuật này, với thực lực đó, tất nhiên sẽ vượt xa Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần!
Chỉ là…
Hô hấp của Lâm Chính run lên, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
“Không hay rồi!”
Anh lập tức quay đầu, phóng ra ngoài cung điện.
Bây giờ bên ngoài núi Bất Ước, Thương Lan Võ Thần đang giao đấu với những thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần.
Chỉ là nhóm người này đã không thể chống đỡ được thế tấn công khủng bố của Thương Lan Võ Thần, dần dần kiệt sức.
Kết cục của Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ kia đã được xác định, cũng không dám tiếp tục đứng nhìn nữa, vội vàng dẫn người tới bao vây.
Những người này có mà chạy đằng trời.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, hãy nhanh chóng chi viện cho Thái Thiên Võ Thần, nếu không, ông chắc chắn sẽ chết!”
Lâm Chính vọt tới, lạnh lùng hô kêu.
Thương Lan Võ Thần vừa dùng một chưởng giết chết bóng đen lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cau mày.
“Cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Ông hãy nhanh chóng dẫn người đến chi viện cho Thái Thiên Võ Thần đại nhân, khả năng cao là Ám Thiên Võ Thần sẽ đánh lén ông ta, chắc chắn Thái Thiên Võ Thần sẽ không địch lại, nếu ông không đi, ngay khi Ám Thiên Võ Thần đánh bại Thái Thiên Võ thần, thì toàn bộ long mạch dưới lòng đất, sẽ không còn ai là đối thủ của Ám Thiên Võ Thần nữa!”
Lâm Chính hạ giọng hô lên.
Giọng nói vừa dứt, người của phủ Thương Lan lập tức cười ha ha.
“Ha ha ha ha, tên ngu này đang nói cái gì vậy?”
“Thái Thiên Võ Thần mà không địch lại Ám Thiên Võ Thần ư? Đầu óc hắn có vấn đề à?”
“Mặt khác, vì sao Ám Thiên Võ Thần đánh bại Thái Thiên Võ Thần là có thể vô địch ở long mạch dưới lòng đất? Chẳng lẽ Thái Thiên Võ Thần là người mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất à?”
“Đồ ngu, đúng là não úng nước”.
“Một tên chậm phát triển như vậy, tôi không thèm nói những điều vô nghĩa với hắn!”
Người của phủ Thương Lan châm biếm, không hề khách sáo.
Không có ai coi trọng lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Thương Lan Võ Thần lại để tâm.
Dù ông ta không tiếp xúc nhiều với Lâm Chính, nhưng cũng có đánh giá sơ lược về anh.
Đây là người can đảm cẩn trọng, chắc chắn không thể nói ra những lời nhận xét thiểu năng và không có lí do như vậy.
“Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Thương Lan Võ Thần nhẫn nại dò hỏi.
“Tôi vừa vào cung điện trong núi Bất Ước”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, cũng không giấu giếm.
Trước mắt, sự uy hiếp của Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm còn lớn hơn gấp nghìn lần so với tên thiểu năng trí tuệ được gọi là Võ Thần trước mặt, anh cũng lười che giấu.
“À? Cậu lại dám âm thầm đi vào núi Bất Ước ư?”
Trong mắt Thương Lan Võ Thần lộ ra sự tức giận: “Cậu thật to gan!”
“Sao thế? Thương Lan Võ Thần đại nhân không cho phép người khác tiến vào trong núi Bất Ước à? Tôi nhớ hình như ông chưa nói vậy mà?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần hơi dữ tợn.
“Thay vì tranh cãi những điều vô dụng đó với tôi, chi bằng chúng ta nói những thứ thực tế hữu dụng đi”.
Lâm Chính hừ nói: “Muốn biết tôi nhìn thấy gì ở trong núi Bất Ước không?”
“Nhìn thấy gì?”
Thương Lan Võ Thần nén giận hỏi.
“Thi thể!”
“Thì sao?”
“Hết rồi!”
“Xem ra hôm nay Lâm đại nhân muốn bàn giao ở đây rồi!”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sao hả? Chút kiên nhẫn này mà Thương Lan đại nhân cũng không có à? Tôi còn chưa nói hết đâu!”
Lâm Chính thong thả bình thản nói: “Thi thể mà tôi nhìn thấy không phải thi thể bình thường, mà là thi thể của cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần!”
“Thi thể của cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần ư?”
Thương Lan Võ Thần sửng sốt.
Lâm Chính tiếp tục nói.
“Theo tôi được biết, Diệp Viêm tinh thông một loại cấm thuật, loại cấm thuật này có thể cấy ghép cơ quan nội tạng và chân tay của người khác vào cơ thể mình, để tăng sức mạnh cho bản thân, tay người khác tốt sẽ lấy tay, chân khỏe thì lấy chân, khí mạch dày dặn trái tim kinh người thì sẽ cấy hết vào!”
“Cho nên Diệp Viêm đã dạy cấm thuật này cho Ám Thiên Võ Thần, lấy máu thịt của thuộc hạ cấy vào người mình, để tăng sức mạnh?”
Thương Lan Võ Thần hừ nói: “Nếu vậy thì sao? Cho dù ông ta dùng máu thịt của thuộc hạ để tăng sức mạnh, thì có thể tăng được bao nhiêu chứ? Hai Võ Thần còn không đánh lại ông ta à?”
“Nhưng bây giờ ông cũng có đi chi viện cho Thái Thiên Võ Thần đâu”.
Lâm Chính lập tức nói.
Thương Lan Võ Thần lập tức run lên, đôi mắt mở to hơn vài phần: “Ý của cậu là… Bây giờ ông ta dám ra tay với Thái Thiên Võ Thần ư?”
“Đây là cơ hội duy nhất của ông ta”.
Vẻ mặt Lâm Chính vô cảm nói: “Một khi ông ta thành công, cấy cơ thể của Thái Thiên Võ Thần vào người, cải tạo cơ thể của mình… Hai Võ Thần hợp làm một thì ông lấy cái gì để đấu tiếp?”
Lời nói vừa dứt, Thương Lan Võ Thần như bị sét đánh.