Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Ám Thiên Võ Thần trong đám người lại vung bốn cánh tay lên, huy động tà khí, điên cuồng giết chóc.
Ông ta như một cỗ máy xay thịt, tung hoành trong đám người.
Bất cứ ai lại gần ông ta đều bị tan xác.
Thậm chí những người tấn công từ phía sau cũng không đắc thủ, dường như sau gáy Ám Thiên Võ Thần có mắt, biết rõ mọi chuyện ở phía sau như lòng bàn tay.
Thương Lan Võ Thần ở trên không trung nhìn chằm chằm, không gia nhập trận chiến ngay.
Ông ta không quan tâm sống chết của những người này.
Điều ông ta quan tâm là thể lực của Ám Thiên Võ Thần.
Chỉ cần thể lực của Ám Thiên Võ Thần giảm xuống mức độ nhất định, Thương Lan Võ Thần sẽ cho ông ta một nhát chí mạng.
Ông ta quả thực đã hứa ai giết được Ám Thiên Võ Thần sẽ nhận được mọi thứ của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng nếu là ông ta giết được thì sao?
Còn lâu ông ta mới chắp tay dâng cơ duyên của Ám Thiên Võ Thần cho người khác.
Dù sao cơ duyên này cũng quyết định ai sẽ trở thành bá chủ của long mạch dưới lòng đất.
Thương Lan Võ Thần đứng trên cao nhìn xuống.
Trên một sườn núi xa xa, Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt cũng đang quan sát.
"Anh Diệp, bố tôi đã rơi vào vòng vây, chúng ta phải chi viện ngay thôi".
Ám Minh Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, vội kêu lên.
"Không cần, cứ đứng đây xem là được".
Diệp Viêm bình thản đáp.
"Đứng xem? Bố tôi đấu với Thái Thiên Võ Thần, sức mạnh phi thăng đã bị tiêu hao rất nhiều, bây giờ Thương Lan Võ Thần phái cao thủ đến bao vây tấn công, sao ông ấy có thể đối phó được nhiều người như vậy?".
Ám Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sức mạnh phi thăng bị tiêu hao rất nhiều?".
Diệp Viêm lắc đầu: "Bây giờ ông ta không dựa vào sức mạnh phi thăng".
"Cái gì?".
"Nhìn đi, bố cô càng đánh càng hăng".
Diệp Viêm bình thản nói.
Ám Minh Nguyệt há miệng, không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng.
Đúng lúc này, hình như Diệp Viêm nhận ra gì đó, ánh mắt di chuyển đến một tảng đá to cách chiến trường không xa.
Chỗ đó có mấy người đang đứng.
Chính là đám Lang Gia và Lâm Chính.
"Sao hắn rời khỏi Long Cung được?".
Diệp Viêm dường như nín thở, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Anh Diệp, anh đang nói gì vậy?".
Ám Minh Nguyệt ù ù cạc cạc, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm, cũng thấy Lâm Chính.
"Đó là... tên họ Lâm kia? Anh ta không chết trong Long Cung sao?".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc: "Sao lại thế này được?".
"Thực ra trong mắt tôi, Thái Thiên Võ Thần hay Thương Lan Võ Thần đều không có sức uy hiếp lắm, người thực sự khiến tôi có cảm giác không thể nắm bắt được chính là hắn".
Ánh mắt Diệp Viêm trở nên đanh lại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viêm, Lâm Chính cũng liếc mắt nhìn về phía sườn núi xa xa.
"Diệp Viêm?".
Ánh mắt anh tỏa ra sát khí.
Nhưng anh không ra tay với hắn.
Bây giờ tình hình hỗn loạn như vậy, không tiện ra tay.
Hơn nữa khoảng cách xa như vậy, Diệp Viêm chưa chắc sẽ đấu với anh, hắn mà bỏ chạy thì rất khó đuổi theo.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Viêm khiến Lâm Chính khẳng định một điều.
Tin tức của núi Bất Ước chắc chắn là Diệp Viêm cố ý để lộ.
Mục đích là để dụ Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đến nhằm cướp đoạt máu thịt của hai vị Võ Thần.
"Xem ra vụ bao vây tiêu diệt này là cái bẫy nhằm vào hai vị Võ Thần".
Lâm Chính lẩm bẩm.
"Mấy người các anh còn ngây ra đó làm gì? Không mau lăn lại đây chi viện đi?".
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên.
Lâm Chính nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ dẫn mấy cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đi tới.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lạnh tanh, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lang Gia ở bên cạnh nhíu mày, nhìn Lệnh Hồ Vũ rồi lại nhìn Lâm Chính, mơ hồ đoán ra được gì đó.
"Sao các anh không xông lên đi?".
Lang Gia bình thản hỏi.
"Người của tôi đang chém giết trong đó rồi, tôi chỉ cần chỉ huy là được".
Lệnh Hồ Vũ cười khẩy: "Sao? Các anh cũng có người chém giết trong đó nên phải chỉ huy à? Nếu không có thì mau xông lên cho tôi, nếu không sau này đừng trách tôi tố cáo với Thương Lan Võ Thần các anh không chịu tham gia, định đục nước béo cò".
"Anh..."
Lang Gia tức giận, đang định lên tiếng.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lâm Chính đã ngắt lời Lang Gia.
"Lệnh Hồ Vũ, anh câm miệng!".
"Mày nói cái gì?".
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt.
"Tôi bảo đồ vô dụng mồm toàn phân thối như anh câm miệng, không nghe thấy à? Không nghe thấy thì lăn lại đây, tôi đâm hai châm chữa tai cho anh".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Khốn kiếp! Dám sỉ nhục cậu chủ của bọn tao!".
"Hỗn xược!".
"To gan!".
"Thằng nhãi, mày chán sống à?".
Mọi người tức giận gào thét, rút đao kiếm ra bao vây Lâm Chính lại.
"Chán sống sao?".
Mấy người Lang Gia, Huyền Thông cũng không dễ chọc vào, bọn họ rút ngay vũ khí ra, trừng mắt nhìn người của thế gia Lệnh Hồ với vẻ mặt dữ tợn.
Đám Lang Gia đều là những cường giả thường xuyên đi theo Thái Thiên Võ Thần, được Thái Thiên Võ Thần chỉ điểm, đương nhiên người của các thế gia không thể bì được.
Vừa đối đầu, bọn họ đã bị khí thế của đám Lang Gia trấn áp.
Người của thế gia Lệnh Hồ còn không dám thở mạnh, ai nấy đều tỏ vẻ căng thẳng.
"Lang Gia! Anh đừng có hỗn xược! Tôi là đệ tử của Thái Thiên Võ Thần, các anh chỉ là một con chó bên cạnh sư phụ mà cũng dám đối đầu với tôi?".
Lệnh Hồ Vũ tức điên lên, chỉ tay vào Lang Gia chửi bới.
Hắn đương nhiên nhận ra Lang Gia.
Dù sao Thái Thiên Võ Thần cũng là sư phụ của hắn.
Nhưng Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt liền đanh lại, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Vũ: "Anh nói cái gì?".
Lệnh Hồ Vũ run bắn lên, nhưng vẫn không phục, nghiến răng nói: "Tao dạy chó của sư phụ tao, liên quan gì đến mày?".
Nhưng hắn vừa dứt lời.
Bốp!
Một cái tát giòn tan vang lên.
Chỉ thấy Lệnh Hồ Vũ lùi lại mấy bước, mắt nổ đom đóm, trên mặt là một dấu bàn tay rõ rệt.
Cô gái áo đỏ ở phía sau vội đỡ lấy Lệnh Hồ Vũ, thấy dáng vẻ chật vật thảm hại của hắn thì nhíu mày.
"Lang Gia là đại ca kết nghĩa của tôi, anh mắng anh ấy chính là mắng tôi, anh nói xem có liên quan đến tôi không?".
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Còn nữa, anh đừng dùng chó để chửi người khác, bởi vì loại người như anh còn không bằng con chó!".
"Mày... mày dám sỉ nhục tao?".
Đôi mắt Lệnh Hồ Vũ đỏ ngầu, tức phát điên lên.
"Lẽ nào tôi nói sai sao? Hai vị Võ Thần dạy dỗ anh mà thực lực của anh chỉ được chừng này! Anh nói xem anh có vô dụng không? Vậy mà còn vỗ ngực tự xưng là đệ nhất thiên tài ở long mạch dưới lòng đất, tôi thấy là đệ nhất vô dụng thì có!".
Lâm Chính chửi không chút khách sáo.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong, mặt đen như đít nồi, tức muốn nổ phổi.
Không ai có tư cách chửi mắng hắn.
Nhưng người trước mặt này... hình như cũng có tư cách thật!