“Đây… Đây là thuật pháp gì?”.
Lệnh Hồ Vũ lẩm bẩm, ánh mắt sửng sốt.
Cô gái áo đỏ bước nhanh tới, nhìn về phía đó, gương mặt dần dần cứng đờ.
Chân núi Bất Ước đã tan nát.
Mặt đất bị nung chảy, vô số khe nứt lan tràn khắp bề mặt khu vực.
Khu vực xảy ra vụ nổ xuất hiện một hố lõm xuống sâu mấy chục mét!
Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm đều bị đánh bay đến mép hố.
Hai người mình đầy thương tích.
Ngược lại, Lâm Chính nhờ vào tấm khiên đặc biệt mà không hề tổn hại.
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“May là chúng ta rút sớm, nếu không, e là đã chết ở đó rồi!”.
Lang Gia ngạc nhiên.
“Anh! Cậu ấy thật đáng sợ! Đây… Đây là chiêu pháp gì?”.
Huyền Thông run rẩy nói, răng đánh lập cập.
“Không rõ”.
Lang Gia hít sâu một hơi, kích động nhìn Lâm Chính đang chầm chậm thu khiên lại.
"Nhưng xem ra, hôm nay em trai của chúng ta sẽ đánh bại được Võ Thần!”.
“Đánh bại Võ Thần?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc, gần như nghẹt thở.
Đây là chuyện khiến người ta phấn khích như thế nào?
Thất Võ Thần xưng bá ở long mạch dưới lòng đất. Bọn họ đại diện cho quyền uy cao nhất, đại diện cho sức chiến đấu cao nhất.
Bọn họ chính là thần.
Nhiều năm nay không biết có bao nhiêu người từng thử khiêu chiến với thần, nhưng tất cả đều vong mạng.
Hôm nay lại có người có thể chiến thắng Võ Thần…
Chuyện này mang ý nghĩa vượt thời đại!
Hơn nữa, Lâm Chính không chỉ đối mặt với Võ Thần, mà còn có Võ Thần dự bị!
Chiến tích huy hoàng như vậy có thể gọi là chưa từng có trong lịch sử!
“Nhất định có thể, anh em của tôi nhất định có thể!”.
Lang Gia lóe lên tia sáng, kích động không thôi.
“Sao lại như vậy?”.
Ám Minh Nguyệt hoảng sợ.
Cô ta không ngờ thủ đoạn của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.
"Bố không sao chứ?”.
Cô ta cất giọng hỏi.
Ám Thiên Võ Thần chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, Diệp Viêm cũng đứng thẳng dậy.
Mặc dù hai người mình đầy thương tích, nhưng thân xác bọn họ vốn khác người thường, tích lũy sức mạnh phi thăng, châm cứu vài lần, vết thương trên người họ bắt đầu lành lại.
“Yên tâm, người này không giết chết được bố”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhìn sang Lâm Chính ở đối diện, nói: “Sức mạnh này là… năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên đúng không?”.
“Không sai”.
Lâm Chính nhìn tấm khiên vỡ nát trong tay, ném nó sang một bên, thản nhiên nói: “Nhưng tôi không chỉ chuẩn bị cho các người những thứ này”.
“Mày dựa vào mấy kỹ xảo hiện đại thì không thắng được tao đâu”, Diệp Viêm nói.
“Không sao, tao không cần thắng mày, tao chỉ cần thắng ông ta là được”.
Lâm Chính nhìn sang Ám Thiên Võ Thần, nói: “Nếu ông ta thua, giết được mày cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”.
“Cậu nói cái gì?”, ánh mắt Ám Thiên Võ Thần tràn ngập giận dữ.
Ông ta chưa từng bị ai coi thường đến vậy.
Hơn nữa, người coi thường mình lại là một thằng nhóc hậu bối.
Bảo ông ta làm sao nhẫn nhịn?
“Ám Thiên đại nhân, đừng trúng kế khích tướng của hắn! Hắn đang khích ông chủ động tấn công, đừng trúng kế!”.
Thấy cảm xúc của Ám Thiên Võ Thần hơi mất khống chế, Diệp Viêm lập tức hét lên.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần đã đứng không yên.
“Cậu ta năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi phải đích thân diệt cậu ta!”.
Nói xong, Ám Thiên Võ Thần nhảy vọt lên, lao về phía Lâm Chính.
“Không được!”.
Diệp Viêm hét lên.
Nhưng… không kịp nữa.