"Lâm Chính? Là anh?".
Toàn thân Ám Minh Nguyệt run rẩy, nhìn người mới đến với ánh mắt không thể tin được.
Không ngờ đó lại là Lâm Chính.
Lúc này, người anh toàn máu, tay cầm một thanh trường kiếm đen sì.
Đó là Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Nhưng lúc này, Tuyệt Thế Tà Kiếm đã khác so với lúc trước.
Thân kiếm không những đen bóng, tỏa ra tà khí, mà còn ánh lên một luồng huyết quang quỷ dị.
So với trước còn tà mị hơn!
Ám Minh Nguyệt sửng sốt một lát, nhưng nhanh chóng trở nên bình thản.
Ngay cả chết cô ta còn không sợ thì còn phải sợ gì chứ?
Huống hồ người này không phải là Diệp Viêm, sẽ không cấy cơ quan hay tứ chi của người khác.
"Ồ?".
Đúng lúc này, Lâm Chính chú ý tới cái đầu trong lòng Ám Minh Nguyệt, hơi nhíu mày lại, rồi đi thẳng tới.
"Đứng lại!".
Ám Minh Nguyệt quát.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ.
Ám Minh Nguyệt lập tức giơ kiếm lên chém.
Lâm Chính chìa tay ra đỡ, dễ dàng chộp được lưỡi kiếm, sau đó khẽ bẻ một cái.
Keng!
Lưỡi kiếm của Ám Minh Nguyệt gãy thành hai đoạn.
Cô ta trợn tròn mắt, tỏ vẻ khó tin.
Nhớ lại lần đầu gặp Lâm Chính, người này trong mắt cô ta yếu ớt đến mức cô ta có thể tùy ý giết chết.
Nhưng bây giờ, thực lực của Lâm Chính đã mạnh đến mức này...
Thật là đáng sợ!
Ám Minh Nguyệt không đánh trúng, còn muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng Lâm Chính đã lấy cái đầu trong tay cô ta.
Ám Minh Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng dù là sức mạnh hay trạng thái cũng không bằng Lâm Chính, nên không thể phản kháng.
"Không! Đừng động vào đầu của bố tôi! Tôi xin anh đừng động vào! Anh muốn giết thì giết mình tôi là được rồi! Đừng sỉ nhục bố tôi nữa!".
Ám Minh Nguyệt gào khóc, giữ chặt cánh tay Lâm Chính, ánh mắt đầy van nài.
Lâm Chính nhìn Ám Minh Nguyệt, rồi lại nhìn cái đầu trong tay, khàn giọng nói: "Cô không muốn biết bố cô định nói gì với cô sao?".
Ám Minh Nguyệt run bắn người, ngẩng phắt lên nhìn Lâm Chính.
"Anh... nói vậy là sao?".
Lâm Chính không nói gì, để đầu của Ám Thiên Võ Thần lên gò đá bên cạnh, sau đó tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm vào đầu của Ám Thiên Võ Thần, rồi lấy một cây châm bạc ra đâm vào cổ mình.
Từng luồng sức mạnh phi thăng quỷ dị hóa thành chùm khí, liên kết châm bạc và Hồng Mông Long Châm.
Giống như ống truyền dịch.
Sau đó Lâm Chính giơ tay ra, không ngừng huy động sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất, bao phủ cái đầu của Ám Thiên Võ Thần, dường như đang làm ấm cái gì đó.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt đang nhắm nghiền của cái đầu chậm rãi mở ra.
"Bố?".
Ám Minh Nguyệt ngây người ra.
Ám Thiên Võ Thần mở nửa con mắt, nhìn Ám Minh Nguyệt và Lâm Chính ở trước mặt, há miệng muốn nói gì đó.
Một lát sau ông ta mới thốt ra được âm thanh cực kỳ yếu ớt.
"Đây là... thuật pháp gì vậy?".
"Đây là thuật chuyển giao".
Lâm Chính vừa dùng sức mạnh phi thăng làm ấm đầu của Ám Thiên Võ Thần, vừa đáp: "Ông mới chết không lâu, phần đầu lại nguyên vẹn, tôi có thể dùng sức mạnh phi thăng để kết nối đầu của ông với cơ thể của tôi, giúp ông sống lại trong thời gian ngắn".
"Sống?".
Ám Minh Nguyệt bỗng sực nhớ ra gì đó, lập tức quỳ xuống dập đầu bôm bốp với Lâm Chính.
"Lâm đại nhân, tôi xin anh, xin anh hãy cứu bố tôi! Tôi cam lòng làm trâu làm ngựa cho anh, tôi xin anh!".
Dứt lời lại nện mạnh đầu xuống mặt đất.
Những tiếng bốp bốp vang lên không ngớt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"Cô Ám Minh Nguyệt, thứ cho tôi lực bất tòng tâm".