“Người anh em! Cậu về rồi à?”
Dưới chân núi Bất Ước, đám người Lang Gia nhìn thấy Lâm Chính đi tới, lập tức vui mừng, vội vàng bước qua.
Khi nhìn thấy Ám Minh Nguyệt đi theo sau Lâm Chính, đều cực kì hoảng sợ.
“Ám Minh Nguyệt?”
“Giết cô ta đi!”
Mấy người lập tức rút kiếm ra.
“Đừng ra tay!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Động tác của Lang Gia ngừng lại, tò mò nhìn Lâm Chính, mở miệng hỏi: “Người anh em, không phải cậu bắt giữ cô ta rồi chứ?”
“Ám Thiên Võ Thần đã truyền dạy kiến thức cả đời cho tôi, tôi đã tính toán với ông ta xong xuôi rồi, mặc dù Ám Minh Nguyệt làm nhiều chuyện ác, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ!”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lang Gia tức giận, nhưng Lâm Chính đã nói vậy rồi, anh ta cũng không tiện phát tác.
Huống chi lúc trước ở Long Cung, người tàn sát anh em của anh ta là Diệp Viêm, cho dù Ám Minh Nguyệt là đồng lõa, nhưng Ám Minh Nguyệt cũng chẳng có thực lực giết bọn họ.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt đi lên trước, khom lưng thật sâu với nhóm người Lang Gia.
“Các vị đại nhân, Minh Nguyệt biết mình nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ, các vị đại nhân muốn đánh muốn phạt, Minh Nguyệt xin chịu, bây giờ tôi và các vị ở cùng một chiến tuyến, Diệp Viêm hại chết bố tôi, tôi bằng lòng trợ giúp các vị một tay, cùng giết Diệp Viêm!”
Vừa dứt lời, hô hấp của mọi người đều run rẩy.
“Cái gì? Ám Thiên Võ Thần đã chết ư?”
Lang Gia khó tin.
“Diệp Viêm muốn lấy máu thịt của bố tôi, muốn cấy ghép cơ thể của bố tôi vào người hắn, bố tôi bị ép bất đắc dĩ, phải tự sát cắt đầu, muốn tôi mang theo đầu ông ấy rời đi”.
Ám Minh Nguyệt đau khổ nói.
Nghe thấy lời này, đám người Lang Gia cũng hơi thương hại Ám Minh Nguyệt.
Suy cho cùng bố cô ta đã ngã xuống, Ám Minh Nguyệt đã mất chỗ dựa, những kẻ thù mà Ám Thiên Võ Thần từng đắc tội chắc chắn sẽ tìm cô ta.
Sợ là những ngày sau của Ám Minh Nguyệt sẽ không dễ chịu lắm đâu.
“Vậy Diệp Viêm đâu?”
Lúc này, hình như Huyền Thông nghĩ tới cái gì đó, hỏi.
Ám Minh Nguyệt ngẩn ra, nói: “Thế gia Lệnh Hồ và Diệp Viêm tranh đoạt thi thể của bố tôi, Diệp Viêm đi đuổi bắt thế gia Lệnh Hồ rồi!”
“Lại là lũ chuột hôi hám đó!”
Lang Gia tức giận vô cùng.
“Không cần để ý, trước tiên chúng ta quay về tòa nhà treo thưởng đã!”
Lam Chính nói.
“Được!”
Mấy người gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió truyền đến.
Sau đó vô số tà khí bay loạn trên không trung.
Tất cả mọi người đều biến sắc, đồng loạn nhìn về chỗ tà khí kia.
Chỉ thấy tà khí rơi xuống đất, tiếp đó bay tán loạn, một bóng hình xuất hiện.
Đó rõ ràng là Diệp Viêm!
Lúc này sắc mặt của Diệp Viêm đã tái nhợt vô cùng, hai mắt cực kì tối đen, trong đồng tử có tà khí cuồn cuộn.
Hai tay hắn để sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm Chính.
“Là Diệp Viêm!”
Lang Gia hét lớn, mọi người lập tức rút kiếm.
“Súc sinh!”
Ám Minh Nguyệt chửi ầm lên, ước gì có thể xé Diệp Viêm thành những mảnh nhỏ.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại bình tĩnh.
Anh quan sát Diệp Viêm một lượt, bình tĩnh nói: “Xem ra anh đoạt lại thi thể rồi à? Nhưng… hình như cũng không hoàn chỉnh lắm”.
Diệp Viêm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính nói: “Thế mà anh cũng nhìn ra được à?”
“Rất bất ngờ à?”
“Công pháp này của tôi, không thể nào hiểu rõ nguyên tắc trong đó dễ dàng như vậy, sao anh lại biết được?”
“Anh có thể từ từ suy nghĩ về vấn đề này”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Diệp Viêm im lặng một lát, nhìn về phía Ám Minh Nguyệt, lạnh nhạt nói: “Đầu đâu?”
“Diệp Viêm, trả thi thể của bố tôi đây!”
Ám Minh Nguyệt rút trường kiếm ra, muốn tiến lên ngay.
Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn cô ta lại.
“Đừng đi chịu chết!”
“Lâm đại nhân…”
“Mọi người đừng ra tay, mọi người không đánh lại anh ta đâu, nhưng anh ta cũng sẽ không ra tay, bởi vì anh ta không đánh lại tôi!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.