TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1173

Chương 1173

Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Anh nói với Mã Tài là tôi họ Trình.”

Họ Trình?

Không trùng hợp như thế chứ!

Mã Uy thầm thấy hoảng hốt, ở Hà Tây chỉ có một người họ Trình dám coi thường ông Mã thôi.

Đó chính là Trình đại sư!

Nhưng Mã Uy cũng chưa từng gặp Trình đại sư, dù anh ta là cháu của Mã Tài, nhưng chỉ mới từ bên ngoài đến dựa dẫm Mã Tài gần đây thôi.

Sau khi đến, anh ta chỉ kịp nghe thấy một vài truyền thuyết liên quan đến Trình đại sư, hoàn toàn không có cơ hội gặp Trình đại sư.

Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, Mã Uy cung kính nói: “Chú, cháu ở huyện Kê Kinh, có một chàng trai trẻ họ Trình bảo chú đến gặp cậu ta!”

Vừa nói dứt câu, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng tút tút Rõ ràng là bên kia Mã Tài đã vội vàng cúp máy.

Mã Uy càng kinh ngạc hơn, anh ta quan sát Trình Kiêu một lúc, thầm nói trong lòng: “Chẳng lẽ cậu ta thật sự là Trình đại sư?

Không… Không thể nào, như thế thì trùng hợp quá!”

Nhưng nhìn thái độ dửng dưng của Trình Kiêu, ngoài Trình đại sư, còn ai có thể bình tĩnh đợi ông Mã đến gặp mình như thế chứ?

“Xin cậu đợi một lát, ông Mã đang trên đường đến đây rồi.” Giọng điệu của Mã Uy trở nên rất khách khí.

Mục Thanh Sơn là người đầu tiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu của ông ta nhất thời mang theo chút hy vọng: “Nói không chừng chàng trai kỳ lạ này thật sự có thể giúp nhà họ Mục của mình vượt qua nguy cơ!”

Một ông chủ doanh nghiệp trong vùng ở sau lưng Mã Uy mang nét mặt khinh thường, cười khẩy: “Ranh con, cậu Mã đã nể mặt cậu lắm rồi, đích thân gọi điện thoại cho ông Mã, còn bảo ông Mã đến đây một chuyến.”

“Tôi khuyên cậu một câu, bây giờ mau quỳ xuống trước mặt cậu Mã, dập đầu nói xin lỗi cậu Mã đi, đừng đợi đến khi ông Mã đến, cậu sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ của cậu đấy!”

“Hừ, đúng là một tên ranh con không biết trời cao đất rộng, ngay cả ông Mã cũng dám coi thường, đáng chết!”

Vương Tứ Hải cười châm chọc: “Ranh con, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, ông Mã không dễ nói chuyện như cậu Mã đâu! Nếu ông ta ở.

đây, chắc chắn sẽ lấy cái mạng nhỏ của cậu đấy!”

Mục Tranh cũng tỏ vẻ căng thẳng: “Người anh em, hay là cậu rút lại lời đã nói, xin lỗi bọn họ đi, đây là chuyện của nhà họ Mục chúng tôi, không liên quan đến cậu, cậu không cần phải dính líu vào!”

Trình Kiêu nhìn Mục Tranh, cười khẽ: “Yên tâm, dù là Mã Tài cũng phải nói phải trái chứ! Chúng ta cũng không làm chuyện gì xấu, ông ta có thể làm gì được chúng ta?”

Mục Tranh cạn lời, muốn nói phải trái cũng phải phân biệt người này người kia chứ!

ông Mã sẽ nói phải trái với một tên nhóc ư?.

Giống như lúc một con cọp muốn ăn thịt dê, nó sẽ nói phải trái với dê không?

Huyện Kê Kinh là một huyện nằm dưới Hà Tây, các Hà Tây không xa, hơn nữa đường cao tốc cũng có đi qua huyện Kê Kinh.

Nếu Mã Tài chạy nhanh thì chỉ mất mười mấy phút.

Đọc truyện chữ Full