Tòa nhà treo thưởng.
Đào Thành vội vàng dẫn người đến phòng bế quan của Lâm Chính.
Lúc này, trước cửa phòng bế quan, Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đang đứng canh gác ở hai bên.
Thấy Đào Thành đến, hai người đồng loạt rút kiếm, chặn đường Đào Thành.
“Rất xin lỗi, quản lý Đào, Lâm đại nhân đã dặn dò, không ai được phép đến gần phòng bế quan của anh ấy”.
Vẻ mặt Ngự Bích Hồng nghiêm túc nói.
“Tôi nghe nói cậu Lâm phái người đưa đến hai vật phẩm, đặt ở đây, theo quy định của tòa nhà treo thưởng, bất kỳ vật phẩm nào được khách gửi lại đều phải ghi vào sổ, hiện tại cậu Lâm chưa đăng ký, cái này không hợp quy định!”
Đào Thành trầm giọng nói.
“Quy củ do tòa nhà treo thưởng đặt ra, nhưng chúng tôi là người của Lâm đại nhân, mệnh lệnh của Lâm đại nhân chính là sứ mệnh của chúng tôi, chúng tôi không thể vi phạm, xin quản lý Đào bỏ qua cho!”
Ngự Bích Hồng nghiêm túc nói: “Nếu quản lý Đào khăng khăng phải đăng ký, xin đợi Lâm đại nhân nhà tôi đến rồi nói sau!”
Đào Thành cau mày.
Người ở phía sau tỏ ra không kiên nhẫn.
“Các cô đã vào tòa nhà treo thưởng, vậy phải làm việc theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng! Nếu chúng tôi không đăng ký, không thể báo cáo kết quả với cấp trên, đến lúc đó cấp trên trách tội xuống, chúng tôi bị phạt thì không nói, chỉ sợ các cô cũng không yên, cho nên hy vọng các cô có thể phối hợp!”
Người ở phía sau lạnh lùng nói, trong lúc nói chuyện, tay gã đã đặt lên thanh kiếm bên hông.
Nhìn tư thế này, sợ rằng nếu Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc không đồng ý, hai bên sẽ lao vào đánh nhau.
Nhưng Ngự Bích Hồng là ai chứ? Sẽ sợ những người này sao?
Cô ta không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hiện trường như kiếm đã tuốt vỏ.
Đào Thành cũng rất đau đầu.
Nhưng vào lúc này, có giọng nói thờ ơ vang lên sau lưng mọi người.
“Quản lý Đào, có gì chỉ bảo sao?”
Đám người Đào Thành quay đầu nhìn.
Thấy Lâm Chính và đám người Lang Gia đã đến cửa lối đi.
“Lâm đại nhân!”
Ngự Bích Hồng vui mừng không thôi, vội vàng làm lễ: “Chào Lâm đại nhân!”
“Bích Hồng đừng khách sáo như thế, tôi không thích!”
Lâm Chính khoát tay.
“Ngự đại nhân, tôi đã nói với cô rồi, Lâm đại nhân cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì!”
Tửu Ngọc cười toe toét.
“Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Đào Thành thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Lâm Chính đã trở lại, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
“Lâm đại nhân, lúc trước cậu phái người đưa đồ vật cỡ lớn đến phòng bế quan của cậu, nhưng không đăng ký ở quầy lễ tân, tôi làm theo lệnh cấp trên, đến tìm cậu đăng ký, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin tha thứ cho”.
Đào Thành ôm quyền cười nói.
“Quản lý Đào khách sáo rồi, ông giúp tôi nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.
Lâm Chính mỉm cười, nhưng tầm mắt nhìn mấy người đứng bên cạnh, thấy trong tay gã đang cầm kiếm, bình tĩnh nói: “Anh, muốn rút kiếm à?”
Người đàn ông bị ánh mắt của Lâm Chính làm cho giật mình, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, hơi khom người nói: “Anh Lâm thứ lỗi, thứ lỗi...”
“Chuyện đăng ký, một mình quản lý Đào đi theo tôi vào là được, những người khác đợi ở đây!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, chuyện này... không hợp quy định lắm...”
Đào Thành muốn nói lại thôi.
“Quá nhiều người nhìn thấy hai món đồ của tôi, sẽ không tốt cho các ông, tin tôi, tôi là muốn tốt cho tòa nhà treo thưởng.
“Cái này...”
Đào Thành do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Các cậu chờ ở chỗ này!”
“Vâng, đại nhân!”
Lâm Chính thấy vậy, nói với Ngự Bích Hồng: “Mở cửa”.
“Rõ!”
Ngự Bích Hồng lập tức lấy chìa khóa, mở cửa phòng bế quan.
Lâm Chính lập tức dẫn Đào Thành vào.