Ngày thứ mười bảy phong tỏa thành.
Cuối cùng Thương Lan Phúc cũng về.
“Sư phụ, nghe nói Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đã tìm được Diệp Viêm. Trấn mà Diệp Viêm ở đã bị san bằng, Diệp Viêm không rõ tung tích… Bây giờ, hai vị Võ Thần đã đuổi đến Long Tâm Thành”.
Trong phòng bế quan, Thương Lan Phúc cung kính nói với Lâm Chính.
“Thế à?”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, rút hết châm bạc trên hai thi thể trước mặt ra.
“Xem ra không còn nhiều thời gian cho tôi”.
“Sư phụ, chắc chắn là Diệp Viêm đã nói gì đó nên mới khiến hai vị Võ Thần nhắm tới chúng ta, chúng ta nên đối phó thế nào?”.
Thương Lan Phúc cẩn thận nói, giọng nói căng thẳng.
Hai người này đều là Võ Thần lâu năm, người bình thường không thể đối kháng.
Mục đích bọn họ đến Long Tâm Thành đã rõ như ban ngày, hiển nhiên là đến vì Lâm Chính.
“Không cần lo, sẽ có người giải quyết giúp tôi”.
Lâm Chính nói.
“Có người giải quyết giúp chúng ta?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, Tửu Ngọc bước nhanh vào.
“Đại nhân, người của tòa nhà treo thưởng đã đợi cậu ở tầng cao nhất, cậu có thời gian không?”.
Tửu Ngọc cung kính hỏi.
“Đi thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hai người khiêng hai thi thể này lên đi”.
Nghe vậy, Thương Lan Phúc giật mình, bỗng hiểu ra lý do.
“Sư phụ định…”.
Thương Lan Phúc ngơ ngác hỏi.
Lâm Chính cười cười không nói gì, đi ra khỏi phòng bế quan.
Thương Lan Phúc ngơ ngác một lúc mới giậm chân, vẻ mặt tiếc nuối.
“Cậu Thương Lan, cậu sao vậy?”.
Tửu Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Sư phụ định giao hai thi thể này cho tòa nhà treo thưởng sao? Tiếc thật! Tiếc quá!”.
Thương Lan Phúc muốn khóc mà không có nước mắt.
“Đại nhân có cách nghĩ của đại nhân, chúng ta cũng không làm gì được, nghe theo sự sắp xếp của đại nhân đi!”.
Tửu Ngọc cười chua chát, nhưng ánh mắt lại chứa sự bất lực sâu đậm.
Hai người cùng thở dài, đi theo Lâm Chính lên lầu.
Tầng thứ 55 của tòa nhà treo thưởng.
Đây là số tầng cao thứ hai của tòa nhà treo thưởng.
Từ tầng 50 trở lên là có thể nhìn bao quát phong cảnh của Long Tâm Thành, tầng 55 có thể nhìn thấy được phong cảnh của cả Long Tâm Thành.
Tầng 55 là tầng chuyên để mở cuộc họp.
Chỉ khi nào tòa nhà treo thưởng gặp đại sự mới tụ tập ở tầng cao để họp.
Lúc này, trong phòng hội nghị đã có rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng, có đến gần trăm người.
Quản lý như Đào Thành cũng ở đây, nhưng ông ta chỉ có thể ngồi ở vị trí gần cửa.
“Đào Thành, người đâu?”.
Người đàn ông trung niên ở phía trước nhíu mày hỏi Đào Thành.
“Diêu đại nhân đừng nóng ruột, cậu Lâm sắp đến rồi!”.
Đào Thành vội vàng cười gượng đáp.
“Sắp đến? Hừ, Đào Thành, cậu nói phải dùng quy cách cao nhất để nghênh đón vị Lâm tiên sinh đó, tòa nhà treo thưởng chúng ta cũng nể mặt sự trung thành của cậu nên mới triệu tập tất cả mọi người lại đây. Cậu ta thì lại cho chúng ta leo cây, đây là ý gì? Đào Thành, cậu không bày mưu với cậu ta đùa bỡn chúng tôi đấy chứ?”.
Một ông lão mất kiên nhẫn quát lên, dường như ngồi không yên.
Đào Thành toát mồ hôi, nhưng không biết làm sao.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa.
“Các người không đợi được nữa sao? Nếu vậy, tôi cảm thấy cuộc họp này cũng không cần thiết phải tiến hành nữa”.
Mọi người sững sờ, đưa mắt nhìn sang.
Lâm Chính bước nhanh vào trong phòng.
Vô số ánh mắt tập trung về phía anh.
Anh cũng không khách sáo, ngồi thẳng xuống ghế ở phía trên vốn thuộc về chủ tịch tòa nhà treo thưởng.
Những người khác đều biến sắc.