“Đỉnh Viêm Hoàng? Đây hình như là thượng cổ thần khí?”.
Đặng Mão nhíu mày hỏi.
“Không sai, đúng là thượng cổ thần khí, nhưng đã bị hủy từ lâu rồi”.
Bà Kỳ Dương nói: “Chuyện này có ghi chép trên sách, đỉnh Viêm Hoàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ cậu Lâm lại có hình vẽ của đỉnh Viêm Hoàng… Nó ở đâu ra vậy?”.
“Đây là của Thái Thiên Võ Thần cất giữ”.
Lâm Chính thẳng thắn đáp.
“Hóa ra là vậy”.
Bà Kỳ Dương gật đầu.
“Mau cầm lấy đi đúc, nhất định phải đúc thật giống, không được để cậu Lâm thất vọng”.
Đặng Mão nói.
“Vâng, phó chủ tịch!”.
Người bên cạnh cầm hình vẽ chạy đi.
Tâm trạng của Đặng Mão rất tốt.
Mặc dù hình vẽ đỉnh Viêm Hoàng lấy được từ Thái Thiên Võ Thần, nhưng Lâm Chính đã đưa ra đồng nghĩa giao cho tòa nhà treo thưởng.
Nói cách khác, tòa nhà treo thưởng chỉ cần bỏ ra chút Ô Kim Hắc Huyền Thiết là có được thi thể hai vị Võ Thần và một hình vẽ Viêm Hoàng, đúng là kiếm được lợi ích lớn.
“Cậu Lâm, xin hãy đợi tin”.
Đặng Mão cười nói.
“Được, mọi chuyện nhờ vào Phó chủ tịch Đặng!”.
Lâm Chính gật đầu, quay người ra khỏi phòng họp.
Lâm Chính vừa đi, phòng họp đã sôi trào.
“Đào Thành!”.
Đặng Mão gọi.
“Phó chủ tịch Đặng có gì dặn dò?”.
Đào Thành vội vàng chạy tới, cung kính hỏi.
“Thần y Lâm giao cho ông tiếp đãi, cậu ta có gì cần thì cứ thỏa mãn cho cậu ta".
Đặng Mão nghiêm túc nói.
“Phó chủ tịch Đặng yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp”.
Đào Thành vội đáp.
“Phó chủ tịch Đặng, cậu Lâm đã giao hai thi thể cho chúng ta, chúng ta còn tìm cậu ta làm gì?".
Người bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Người này không tầm thường, sau này chắc chắn sẽ bước vào hàng ngũ Võ Thần, phải tiếp đãi cho tốt, sao có thể chậm trễ?”.
Đặng Mão nói.
Bọn họ bừng tỉnh.
“Đúng rồi, từ hôm nay thăng cấp cho Đào Thành làm tổng giám đốc tòa nhà treo thưởng, có thể ra vào phòng hội nghị!”.
Đặng Mão nói, sau đó quay người rời đi.
Đào Thành nghe xong kích động đến mức run rẩy cả người, liên tục chắp tay cúi chào.
Ông ta đã hai mươi năm chưa thăng chức.
Không ngờ hôm nay nhờ Lâm Chính mà ngồi lên được vị trí tổng giám đốc mình hằng mong mỏi, thậm chí có thể ra vào phòng hội nghị.
Nói cách khác, sau này tòa nhà treo thưởng có sự kiện trọng đại nào, ông ta cũng có thể tham dự, thậm chí có quyền quyết định.
Điều này đối với Đào Thành mà nói là một sự thăng cấp lớn.
Đào Thành kích động không thôi, người xung quanh cũng vây quanh chúc mừng.
Đào Thành còn chưa vui được bao lâu, một người đột nhiên đi vào phòng hội nghị, nói: “Tổng giám đốc Đào, Phó chủ tịch Đặng mời ông đến phòng y tế!”.
Đào Thành sửng sốt, không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo người đó ra ngoài.
Không lâu sau, Đào Thành đến phòng y tế.
Trong phòng y tế tụ tập vài người y thuật cao nhất của tòa nhà treo thưởng, thậm chí ngay cả nhân vật chỉ nghe tiếng chứ không thấy người cũng xuất hiện.
Đào Thành căng thẳng, ý thức được chuyện không đơn giản…
“Phó chủ tịch Đặng, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Đào Thành đi tới trước, cẩn thận hỏi.
“À, Tổng giám đốc Đào, ông đến rồi à?”.
Đặng Mão mỉm cười: “Đừng căng thẳng, cũng không có chuyện gì lớn, lát nữa làm phiền ông thay chúng tôi đi gặp cậu Lâm”.
“Gặp cậu Lâm?”.
Đào Thành ngạc nhiên: “Không phải cậu Lâm vừa mới rời đi sao? Phó chủ tịch Đặng còn có lời muốn chuyển cho cậu Lâm à?”.
“Phải, có một vấn đề cần cậu ta giải đáp”.
Vẻ mặt Đặng Mão dần trở nên nghiêm túc.