“Giao sớm ư?”
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không thể hiểu rõ ý trong câu nói của Mộ Dung Tùng.
Nhưng Mộ Dung Tùng không nói gì nữa mà quay người đi về phía thang máy.
Lâm Chính nhìn thanh kiếm gãy được treo lơ lửng ở phía xa, cũng chỉ có thể đi theo vào trong thang máy.
“Cậu Lâm, nơi đây là bí mật của tòa nhà treo thưởng bọn tôi, hy vọng cậu có thể giữ bí mật này, đừng để nó truyền ra ngoài, như thế, tòa nhà treo thưởng bọn tôi cũng ít gặp rắc rối hơn”.
Mộ Dung Tùng nói.
“Chủ Tịch Mộ Dung cứ yên tâm, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt việc này, không bao giờ nói cho ai khác biết”.
Lâm Chính lập tức đồng ý.
“Vậy thì được”.
Mộ Dung Tùng hít một hơi.
Ngay sau đó, thang máy đã đi đến tầng trên cùng của văn phòng.
Lâm Chính chắp tay chào tạm biệt Mộ Dung Tùng rồi vội vàng rời đi.
Thư ký tự mình dẫn Lâm Chính xuống lầu.
Khi thư ký trở lại văn phòng, Mộ Dung Tùng đang ngậm điếu xì gà.
“Cậu ta đi rồi sao?”
“Dạ chủ tịch, đã đi rồi”.
Thư ký gật đầu nói.
Mộ Dung Tùng nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chủ tịch, tầng mười ở dưới tòa nhà treo thưởng chính là bí mật lớn của chúng ta, tại sao ông lại tùy tiện dẫn người này đến đó vậy?”
Đặng Mão đứng dậy, vẻ mặt đanh lại hỏi.
“Vốn dĩ tôi nghĩ rằng người này có thủ đoạn để phá hủy cấm chế ở tầng hầm thứ mười, nhưng không ngờ là ngay cả cậu ta cũng không làm được”.
Mộ Dung Tùng khàn giọng nói.
“Nguồn năng lượng đó mạnh mẽ đến thế, người bình thường không thể nào đột phá được, sao cậu ta có thể làm được chứ?”
Đặng Mão lắc đầu nói.
“Không, ông sai rồi!”
Mộ Dung Tùng chỉ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Người thanh niên này có nhiều thủ đoạn hơn ông tưởng tượng đấy! Cậu ta không đơn giản như ông nghĩ đâu!”
Đặng Mão ngẩn người: “Chủ tịch, ý của ông là...”
“Người này có thủ đoạn, hơn nữa, hồi nãy ông không cảm thấy lúc cậu ta đi thăm dò cấm chế hơi kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?”
“Với thực lực của ông, ông có thể đến gần cấm chế đó được bao nhiêu mét?”
“Ít nhất là năm mươi mét”.
“Nhưng người đó mới đi được một trăm mét là đã không chịu nổi, thực lực của cậu ta không thua kém gì ông, lại có thể chịu được một đòn của Trấn Ngục Võ Thần, ông có cảm thấy việc một trăm mét đã không thể chịu được là bình thường sao?”
Mộ Dung Tùng khàn giọng nói.
Vừa nói xong, Đặng Mão lập tức nhận ra: “Chủ tịch, thằng nhóc này cố tình che giấu thực lực sao?”
“Đúng vậy, cậu ta hoàn toàn không dùng hết sức!”
“Tại sao lại thế chứ?”
“Cậu ta sợ tôi lợi dụng cậu ta, nếu cậu ta có thể phá hủy cấm chế, sợ tôi sẽ đánh lén sau lưng, nên cậu ta chỉ đi tới để kiểm tra thử chứ không hề có ý định dùng hết sức”.
“Thì ra là vậy... tâm tư lẫn bụng dạ thằng nhóc này thật quá đáng sợ!”
“Có thể sống sót trong tay các Võ Thần, sao có thể là người bình thường chứ?”
Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói: “Nếu tạm thời không thể lấy thứ này ra, chúng ta chỉ có thể thay đổi chiến lược, nghe lệnh, lập tức đặt thi thể của Thương Lan và Thái Thiên vào phòng y tế ở tầng ba, cho tất cả thủ vệ lùi ra ngoài! Bốn Võ Thần đó muốn đến lấy thì cứ để cho họ lấy!”
“Chủ tịch thực sự muốn từ bỏ sao?”
Vẻ mặt Đặng Mão đầy tiếc nuối.
“Không sao, chúng ta thả mồi câu cho bọn họ tự cắn xé nhau trước, chờ đến khi bốn Võ Thần đó đánh nhau gần xong, chúng ta chỉ cần ngồi đó làm ‘ngư ông hưởng lợi’ là được”.
Mộ Dung Tùng bình tĩnh nói.
‘”Vâng, chủ tịch!”
Đặng Mão lập tức chắp tay lại.
“Đúng rồi, ông hãy cử người đi làm một việc!”
Dường như Mộ Dung Tùng nghĩ ra việc gì đó, bước tới chỗ Đặng Mão, khom người xuống thì thầm vào tai Đặng Mão vài câu.
Vẻ mặt Đặng Mão chợt thay đổi, ngạc nhiên nói; “Chủ tịch, chuyện này... có ổn không?”
“Đặng Mão, ông hãy nhớ kỷ, chúng ta là thương nhân, thứ thương nhân phải cân nhắc chính là lợi ích, phải làm sao để tối đa hóa lợi ích lên mới chính là việc làm thường ngày của chúng ta!”
“Nhưng...”
“Đừng nói nhiều nữa, đi làm đi”.
“Vâng, chủ tịch...”