Vua của dị hoả?
Ánh mắt của Trấn Ngục Võ Thần run rẩy, ông ta khó có thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Ông ta không bao giờ có thể tưởng tượng rằng chàng trai trẻ chỉ mới hai mươi mấy tuổi này lại có nhiều cơ duyên và kỹ năng như vậy!
Con mắt chí tôn, giờ lại đến vua của các loại dị hoả…
Chỉ cần mang bất cứ thứ gì trong số này ra ngoài cũng đủ khiến vô số cao thủ tranh nhau đến nỗi đầu rơi máu chảy, thiên hạ đại loạn.…
Trấn Ngục Võ Thần nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên không chịu chấp nhận thất bại, lao thẳng về phía Lâm Chính.
Nếu dị hỏa vô dụng, vậy chỉ có thể dùng phương thức tấn công nguyên thủy và tàn bạo nhất.
"Xem ra tôi phải nghiêm túc hơn rồi, tôi sẽ coi cậu như một đối thủ bình đẳng, từ giờ phút này trở đi, sẽ không có chút thương xót nào nữa!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm nhẹ, sức mạnh phi thăng trong cơ thể bắt đầu tuôn ra như dòng sông cuồn cuộn.
Mặt đất xung quanh lại rung chuyển điên cuồng, sau đó vô số xích đá bắn ra từ vết nứt.
Những sợi xích đá này không còn to lớn như tòa nhà nữa mà trông như những sợi xích sắt thông thường, có điều chúng lại linh hoạt và nhanh như những con linh xà.
Sợi xích đá nhanh chóng quấn quanh người Lâm Chính như một sinh vật sống.
Lâm Chính lập tức vung kiếm cắt đứt xích đá.
Người bình thường không thể nào làm gãy được sợi xích đá này.
Nhưng đối với Lâm Chính - người có mắt chí tôn, những sợi xích đá này lại vô cùng mỏng manh.
Anh sớm đã nhìn thấu những chiêu thức này.
Nhưng có quá nhiều xích đá.
Cho dù Lâm Chính có vung tay nhanh như gió cũng không thể chặt đứt hết được.
Trấn Ngục Võ Thần lúc này đã lao tới.
Nắm đấm sắt đáng sợ của ông ta lóe lên những đường vân màu đen kỳ lạ, sức mạnh dâng trào phóng thẳng lên trời, dường như phá hủy mọi thứ xung quanh Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy chỉ có thể vừa vung kiếm chống lại Trấn Ngục Võ Thần, vừa dùng kiếm chém đứt sợi xích đá.
Nhưng bằng cách này cũng không thể ngăn cản Trấn Ngục Võ Thần đang trong trạng thái cuồng nộ.
Sau khi đánh chặn được bằng Tuyệt Thế Tà Kiếm vài lần, cánh tay của Lâm Chính bị hất ra, những nắm đấm khủng khiếp bay về phía anh.
Lâm Chính vẻ mặt căng thẳng, đột ngột rút lui.
Tuy nhiên, lúc này, hai sợi xích đá trực tiếp vướng vào chân anh, khiến anh không thể lùi lại.
"Tôi muốn cậu bị đập nát thành từng mảnh!"
Trấn Ngục Võ Thần gầm lên một tiếng chói tai, cú đấm này dường như dùng hết sức lực, đánh mạnh vào ngực Lâm Chính.
Hơi thở của mọi người đột nhiên đông cứng lại.
Tiếu Thiên Võ Thần chăm chú nhìn.
Sức mạnh của cú đấm này, không ai trong bảy vị Võ Thần có thể chống đỡ nổi, họ đều sẽ phải gục dưới nắm đấm này.
Cuối cùng.
Bịch!
Một âm thanh bị bóp nghẹt dữ dội vang lên.
Sau đó, một luồng năng lượng bùng nổ từ nơi bị nắm đấm đánh trúng.
Trong nháy mắt, thân thể Lâm Chính bay ra ngoài.
Tay chân anh bị trói bằng dây xích đá lúc này đều bị gãy.
Ầm ầm…
Cơ thể Lâm Chính va vào mấy căn nhà, cuối cùng nặng nề ngã xuống giữa đống đổ nát.
Sau khi cát bụi lắng xuống, một cảnh tượng thê lương hiện ra trước mắt mọi người.
Lúc này, tay chân của Lâm Chính đều đã gãy vụn, toàn bộ da thịt trên cơ thể đều nứt ra, càng đáng sợ hơn là một mảng lớn ngực của anh bị lõm xuống, một chiếc xương sườn bị gãy lòi ra ngoài.
Máu chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.
Cảnh tượng kinh hoàng như vậy khiến ai cũng hiểu rõ một điều…
Lâm Chính đã bại trận!
Với bộ dạng này, anh đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, làm sao còn có thể chống lại Trấn Ngục Võ Thần?
"Anh Lâm!"
Mị Mộng thẫn thờ lẩm bẩm, đôi mắt run rẩy dữ dội, tựa hồ như biến thành kẻ ngốc.
"Sao có thể như vậy được?"
Bà tổ Huyết Đao cũng bối rối.
"Vẫn không thể thắng được sao?"
Mộ Dung Tùng có chút tức giận.
Đặng Mão đứng bên cạnh im lặng.
Trấn Ngục Võ Thần thở ra một hơi, sau đó từng bước một đi về phía Lâm Chính.
"Cuối cùng…Mọi việc cũng kết thúc!"