“Chủ tịch Mộ Dung, ông đừng làm Lâm đại nhân bị thương! Mau chừa ra một lỗ hổng để Lâm đại nhân ra ngoài!”.
Bà tổ Huyết Đao vội hét lên.
Nhưng… Mộ Dung Tùng không có ý định dừng tay.
“Chủ tịch Mộ Dung?”.
Bà tổ Huyết Đao sửng sốt nhìn ông ta, hét lên.
Mộ Dung Tùng vẫn không quan tâm, tiếp tục sử dụng trận pháp đáng sợ đầy máu tanh ấy.
Nhìn đến đó, bà tổ Huyết Đao đã hiểu ra. Mộ Dung Tùng không ngộ thương, mà là cố tình giết Lâm Chính!
Vì trong mắt ông ta, Lâm Chính có thể đối kháng với Trấn Ngục Võ Thần, cũng là một mối đe dọa.
Nếu hôm nay ông ta tiêu diệt Trấn Ngục Võ Thần và Lâm Chính thì toàn bộ long mạch dưới lòng đất sẽ do ông ta xưng vương xưng bá.
Chỉ một Tiếu Thiên Võ Thần nho nhỏ hoàn toàn không tính là gì, không thể chống lại tòa nhà treo thưởng.
Mộ Dung Tùng kiên quyết bình tĩnh, Đặng Mão khuyên nhủ nhiều lần cũng không dao động, nhẫn nại chờ thời cơ.
Bây giờ, thời cơ tốt nhất cuối cùng cũng đã đến.
Đây là cơ hội duy nhất để ông ta xưng bá long mạch dưới lòng đất.
Thời cơ tốt như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua?
“Chủ tịch Mộ Dung! Ông không nghe thấy lời tôi nói hay sao?".
Bà tổ Huyết Đao không nhịn được nữa, rút Huyết Đao ra quát lớn.
Người của thế gia Huyết Đao bao vây lại, sát khí sôi trào. Nếu Mộ Dung Tùng không đồng ý, e là lưỡi đao của bọn họ sẽ nhắm vào ông ta.
Nhưng Mộ Dung Tùng khinh thường nói: “Thế gia Huyết Đao... Các người cảm thấy mình có tư cách đối đầu với tôi sao?”.
Ông ta vừa dứt lời, nhiều cao thủ trong tòa nhà treo thưởng lại xông ra, bao vây người của thế gia Huyết Đao.
“Khốn nạn, giết!”.
Bà tổ Huyết Đao tính tình cương trực, không muốn nhiều lời, ra tay trực tiếp.
Hai bên lao vào chiến đấu, đánh đến mức không thể tách rời.
Mộ Dung Tùng thấy vậy cũng không để tâm.
Bà tổ Huyết Đao chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa, lúc chiến đấu với Tiếu Thiên Võ Thần cũng đã tiêu hao không ít, dù người của ông ta không đánh bại được thì cũng có thể kéo chân bà tổ Huyết Đao.
Chỉ cần thuận lợi giữ được chân bà tổ Huyết Đao, mọi thứ đều không thành vấn đề.
Nhưng rõ ràng ông ta đã đánh giá thấp đám người Lang Gia.
Mặc dù Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng ở trong bóng tối vận chuyển sức mạnh phi thăng cho Lâm Chính, nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn sức chiến đấu.
Thấy Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần bị Mộ Dung Tùng nhốt trong trận pháp thì đồng loạt lao ra, gia nhập chiến đấu.
Có bọn họ hỗ trợ, đám người của tòa nhà treo thưởng không chiếm được lợi thế nào.
Nhưng càng lúc càng có nhiều người của tòa nhà treo thưởng gia nhập trận chiến.
Từ trận chiến võ thần đến nay, tòa nhà treo thưởng không tổn thất quá nhiều người. Bọn họ luôn ngồi trên núi xem hổ đấu, đương nhiên không sợ gì.
“Hả... Sao chuyện lại thành ra thế này?”.
Đào Thành dẫn người chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên.
“Chủ tịch... làm vậy có phải hơi vô lý không?”.
Lý Cuồng Nhận của tòa nhà treo thưởng cũng ngạc nhiên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộ Dung Tùng vì đối phó với Trấn Ngục Võ Thần mà hi sinh hơn trăm cao thủ đỉnh cấp của tòa nhà treo thưởng. Chuyện này khiến không ít người đã cày cuốc cho tòa nhà treo thưởng mấy chục năm như Lý Cuồng Nhận cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ trong mắt chủ tịch, bọn họ chỉ là công cụ để lợi dụng?
“Lý Cuồng Nhận, Đào Thành, các ông còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây giúp đỡ, giết những người này cho tôi!”.
Mộ Dung Tùng thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên với đám người Lý Cuồng Nhận ở nơi cửa.
“Nhưng... Chủ tịch...”.
Lý Cuồng Nhận muốn nói lại thôi.
“Láo xược, các người dám không nghe lệnh tôi? Mau qua đây!”.
Mộ Dung Tùng lại quát lên, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.