Chương 2996
Đã lâu rồi…
William tuân theo thỏa thuận không bước ra khỏi London, Dương Nguyệt đã nhớ ra từ lâu, nhưng cô ta không chủ động đến tìm William. Câu trả lời không cần phải suy nghĩ cũng biết. E rằng bọn họ không có cơ hội nữa rồi.
William vẫn nhớ những lá bài tarot mà Dương Nguyệt đã tính toán, anh ta sẽ gặp những thay đổi trong cuộc đời, nếu anh chấp nhận nó thì cuộc đời anh †a sẽ thay đổi một cách chóng mặt.
Nhưng nếu anh ta chống lại nó, thì cuộc đời anh anh ta sẽ không có gì thay đổi.
William nghĩ rằng nếu anh ta chấp nhận thay đổi thì anh ta sẽ có một cuộc sống mới. Nhưng cuối cùng thì không phải như vậy. Quả nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng vào những lời bói toán.
William lập tức rời quân đội và đến chỗ hoàng tử Halley. Lúc này William đang ở với vương phi trong vườn, kể từ khi vương phi mang thai, anh ta rất hạnh phúc, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi anh ta nhất định sẽ cùng vương phi uống trà, đi dạo phố và mua sắm.
Anh ta là người đứng đầu một đất nước nhưng lại vô cùng chiều chuộng vợ mình, anh ta có thể nhìn Diên từ con mắt của một người anh, nhưng dân dần anh ta hiểu rằng suy nghĩ mơ mộng như vậy đối với Diên lại là một gánh nặng.
Diên luôn mặc cảm, tự trách, có lẽ ngay từ đầu Diên đã vô tình lừa dối, chỉ để bản thân mình sống tốt nhưng điều đó lại khiến Halley nhận hết đau khổ.
Harley vẫn không từ bỏ ý định kết hôn cho các con của mình. Anh ta phải kén rể, anh ta không đuổi kịp Diên nên anh ta luôn mong muốn thế hệ sau phải nỗ lực để hoàn thành tâm nguyện của mình.
Mặc dù đó không phải là điều đáng tiếc nhất nhưng sau một thời gian dài, nó đã trở thành một nút thắt trong lòng anh ta.
“Sao anh lại ở đây? Không phải anh mang theo tân binh đi sao?”
“Anh đã nghe nói về Carol chưa?”
Harley nghe xong liền nói: “Vương phi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, tôi phải giải quyết một số việc.”
Sau khi Vương phi ngoan ngoãn rời đi, Halley lập tức bất mãn nhìn William nói: “Sát nhân hung ác như vậy, anh đừng nhắc tới trước mặt vương phi, cô ấy đang mang thai, nhỡ đâu cô ấy sợ hãi thì phải làm sao?”
“Nói tiếp đi, Carol bị sao vậy?”
“Anh ta hiện đang ở Đà Nẵng và đang đe dọa đến nền công nghiệp của nhà họ Cố rồi. Nếu anh ta có thể phát triển thì hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.
Không phải tôi đã không để Gehlen lo liệu sao? Anh gắng đừng can thiệp vào chuyện của Đảo Sương Mù. Bây giờ anh là người bạn tâm giao của tôi, chắc chắn sẽ có một số bộ trưởng muốn kéo anh xuống ngựa, nhưng tôi sẽ không cho bọn họ có cơ hội đấy. Vì vậy, tôi mới ra lệnh cho anh rằng bất kể chuyện gì xảy ra thì anh cũng không được xen vào. Cái chết của anh tuy nhỏ, nhưng tổn thất của đội quân tinh nhuệ là rất lớn. Là một quân nhân, anh phải có trách nhiệm với thuộc hạ của hoàng gia, anh hiểu không?”
“Có thể… Gehlen sẽ không bao giờ vượt biên. Vì nó không nằm trong lãnh thổ của chúng ta, nên đương nhiên sẽ có sự can thiệp của các nhà lãnh đạo quốc gia của họ. Tại sao anh phải ra tay như vậy?” ị William nghiến răng khi nghe thấy những lời đó và nhíu mày thật chặt.
“Cô ấy đến để cầu xin tôi… Tôi nhất định phải can thiệp vào, từ trước đến nay cô ấy chưa từng cầu xin tôi giúp đỡ.
Cô ấy đã cứu thuộc hạ của tôi, tôi nợ cô ấy một cái mạng. Đảo Sương Mù bố là do tôi đề nghị, nếu tôi không thể giải quyết sạch sẽ thì tôi rất xấu hổ với cấp bậc của tôi.”
“Anh đang uy hiếp tôi ư, vì một người con gái mà uy hiếp tôi?” Harley không hề tức giận, giọng nói anh ta rất nghiêm nghị.