Chương 3011
“Ba trăm triệu, thật đúng là miếng bánh lớn nha, nếu Cố tiên sinh đã mở
miệng, tôi làm sao nhân tâm cự tuyệt đây? Miễn là tiền được đặt ra, mọi thứ đều sẽ dễ nói chuyện.” Ngay sau khi ông dứt lời, người đàn ông ở đăng kia đã nhắc nhở 300 triệu chuyển từ bộ phận Manton đến tài khoản.
Carol cũng sảng khoái, lập tức đáp ứng chuyện này. Trước khi mở video, Cố Thành Trung cần tiêm cho cô một mũi tiêm phòng ngừa. “Trúc Linh, anh sẽ cố gắng hết sức đi cứu mẹ em, anh biết bà là người thân nhất của em, anh cũng không muốn để cho em mất đi bà. Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, bao gồm cả điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là… Anh không thể cứu bà ấy. Cho nên, anh không muốn để giữa mẹ con hai người lưu lại tiếc nuối, em hãy đem những lời muốn nói đều nói hết trong cuộc gọi hôm này đi, có được không?”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, đáy lòng rất bình tĩnh, nhưng nước mắt lại vô thanh vô tức rơi xuống. Cô cứng ngắc gật đầu, không thể hình dung ra †âm tình hiện tại của mình rốt cuộc là như thế nào.
Chẳng bao lâu màn hình máy tính mở ra, kết nối video giữa hai bên, màn hình hiện lên khuôn mặt quen thuộc.
Bạch Nhược Minh Lan cùng Quý Thiên Kim giống nhau như đúc, mỗi lần cô nhìn thấy Quý Thiên Kim, cô đều có thể tưởng tượng được mẹ mình như thế nào, nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy, cảm thụ lại nặng nề như vậy.
“Trúc Linh… Xin lỗi con, là mẹ không tốt.” Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy cô liền khóc không thành tiếng.
Hứa Trúc Linh cũng như thế, cũng may Cố Thành Trung ở bên cạnh, có thể đế cho cô ôm, không kiêng nể gì khóc một tiếng. “Mẹ vợ, thời gian của chúng ta có hạn, người có chuyện gì muốn nói cũng nên nói đi.” Ý tứ của Cố Thành Trung, bà rất hiểu, dù sao ai cũng không có biện pháp bảo đảm có chuyện gì bất trắc xảy ra hay không.
“Trúc Linh, nếu mẹ thật sự không còn ở đây, mẹ cũng hài lòng. Nếu có con và Diệp Ngọc mẹ sẽ hài lòng…Chỉ là, cả đời này cũng không có biện pháp nhìn thấy cảnh đoàn tụ gia đình chúng ta”
“Tại sao… Bà không nhận ra tôi, bà đang sợ cái gì? Sợ tôi không chấp nhận các người, sợ mang đến cho tôi phiền toái không cần thiết, bởi vì bà cùng ba bất hòa, các người giằng co không xong, cho nên cũng không muốn nhận tôi… Nhưng mà, các người đã có bao giờ hỏi qua ý kiến của tôi chưa, các người đã bao giờ quan tâm tôi, hỏi tôi có cần một mái ấm hoàn chỉnh hay không, hỏi tôi có cần các người hay không chưa? Nếu các người không biết tôi ở đâu thì tôi có thể hiểu được, nhưng rõ ràng là các người từ đầu đến cuối đều biết, vì sao không chịu nhận tôi, vì sao nhất định phải bỏ qua nhiều năm như vậy, tôi không làm gì cả… Tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, các người có biết không?”
“Trúc Linh… Bạch Nhược Minh Lan nghe được lời này, trái tim đều đau đớn run rẩy. Lúc trước vì bà sợ cô sẽ bị cuốn vào các loại chiến tranh, ân oán riêng tư với Phó Minh Nam, sợ cô dính líu vào công ty Nhật Kinh, sợ cô bị cuốn vào chợ đen, sợ cô… Phía trước còn quá nhiều thứ phải đối mặt, hơn nữa bà không có biện pháp giải quyết tất cả cùng Nhật Kinh Xuyên Hi, đủ loại yếu tố đều khiến các bà không thể nhận người thân của mình.
Cho dù con gái của bà ở ngay trước mắt, bà cũng phải lựa chọn buông tha, tránh xa cuộc sống của cô, cố găng có thể vĩnh viên cũng không quấy rầy cuộc sống của, bà nhiều nhất chỉ cầu có thể đứng từ xa mà quan sát cuộc sống hạnh phúc của cô, điều đó đã đủ làm cho bà hài lòng.
Rốt cuộc bà đã quên một điều rất quan trọng, đó là cô có đồng ý không.
Ngay từ lúc đầu, cô đã bị tước quyền này. ‘Bà thực sự là người mẹ ích kỷ nhất trên thế giới! Tôi chỉ được sinh ra, nhưng tôi chưa bao giờ được chăm sóc.
Từ khi tôi còn nhỏ bà đã không làm tròn nghĩa vụ của người mẹ trong cuộc sống của tôi, đến khi tôi lớn lên, bà đã không tham gia vào buổi kết hôn của tôi, bà cũng không có mặt lúc tôi sinh con, không bao giờ đóng vai trò là người bà đối với các con của tôi. ‘Các người… Là vô trách nhiệm nhất, cũng không nói yêu tôi, nếu thực sự yêu tôi, bà hãy sống mà trở về để bù đắp cho tôi được không? Tôi… tôi có thể không trách bà, tôi chỉ hy vọng bà có thể trở về.”
“Tôi đã không có cha, không có em gái, nhưng tôi muốn có một người mẹ.