Chương 3021
Cậu ta nói chân thành như vậy, nhất định không thể là giả.
Tính tình của cậu ta, cô ấy rành rế nhất, nói một chính là một, sẽ không vòng vo gạt người.
“Cậu không trách tôi sao?”
“Tôi có thể trách cậu cái gì, sư phụ cậu có ân cứu mạng với cậu, cậu cứu bà ấy là phải. Tôi không có cách nào ngăn cản cậu làm chuyện đúng đắn, nhưng tôi quả thực có lòng riêng, tôi sợ cậu xảy ra chuyện.”
“Tôi… Tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng bảo vệ tốt bản thân mình, có được không? Đột nhiên cậu trở nên thấu tình đạt lý như vậy, làm cho tôi không quen lắm, trong lòng… bị nghẹn có chút khó chịu.”
Nếu như Phó Thanh Viên vì chuyện này cãi một trận âm ï với cô ấy, cô ấy nhất định dùng lý lẽ cãi lại, nói rằng cậu ta bất chấp lý lẽ.
Nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, cậu ta vô cùng rõ hành động của cô ấy, vậy mà lại để cô ấy tự do tùy hứng làm bậy.
Cô ấy mếu máo, có chút áy náy, cảm thấy có chút không công bằng đối với cậu ta.
Phó Thanh Viên bước lên ôm thật chặt lấy Diệu Miêu, bàn tay xuyên qua mái tóc của cô ấy.
“Tôi có thể làm gì đây, ngoại trừ đồng ý ra, tôi không còn làm được cái gì cả”
“Lần này tôi trở về, sẽ đàng hoàng làm cô dâu của cậu, có được hay không?”
“Được, đây là cậu nói đó.”
“Vậy nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cậu cũng có thể tìm người khác làm…”
“lm miệng, đừng nói những lời nhảm nhí đó, tôi sẽ không để cậu có chuyện.”
“Cậu cũng không phải là Đại La thần tiên.” Diệu Miêu bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Tóm lại, tôi sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện gì.”
Câu nói này, từng chữ đều có lực, rơi xuống đất phát ra tiếng.
Trong đôi mắt cậu ta là một khoảng xanh đen, chăm chú nhìn vào cô ấy thật sâu, bên trong lại cất giấu một loại cảm xúc cái phức tạp khó mà hiểu được.
Bị cậu ta nhìn như vậy, chẳng biết tại sao tim cô ấy lại nặng trĩu, còn có chút không thở nổi.
Cậu ta ôm lấy mình thật chặt, ánh mắt ngày càng u ám quỷ dị.
Rất nhanh đã đến lúc thủy triều dâng lên vào hai ngày sau, bởi vì là buổi chiều, đại khái khoảng buổi trưa là đã bắt đầu tập trung ở bến tàu, kiểm tra hết thảy đồ để xuất hành.
Tất cả mọi người đã đến đông đủ, chỉ có Diệu Miêu chưa tới.
“Sao vậy, chẳng lẽ cô ấy lâm trận bỏ chạy rồi?” William nghi ngờ hỏi.
“Cậu ấy sẽ không.”
Ngay tại lúc này, một chiếc xe chạy tới, cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống.
Người vừa tới không phải Diệu Miêu, mà là Phó Thanh Viên.
“Tại sao lại là cậu?” Cố Thành Trung nhíu chặt chân mày.
“Tôi không có cách nào ngăn cản cậu ấy đi cứu người, cho nên tôi thay cậu ấy tới. Hôm nay lúc ăn cơm trưa tôi đã thêm vào canh của cậu ấy một chút thuốc, cậu ấy hẳn có thể yên ổn ngủ đến tối. Loại chuyện đàn ông phải làm này, không thể để một người con gái như cậu ấy nhúng tay vào.
“Chuyện đàn ông phải làm? Anh William, vậy anh coi em là cái gì? Em không phải con gái sao?”
“Em là con gái, đáng tiếc em lại không có chồng thay em ra mặt.”