Úc Tùy lấy ra điếu thuốc trước mặt anh, như có như không mà cười nhạo, không chút khách khí đâm vào tim anh: "Cô ấy đã thay đổi, trở nên không yêu cậu, trong mắt hay trong lòng đều không có cậu nữa."
Lồng ngực Hạ Cảnh Tây đột nhiên cứng lại, gần như không thở được.
Áp suất đã thấp lại thấp hơn.
Úc Tuỳ nhìn vào đôi mắt u ám của anh, nghịch điếu thuốc, hờ hững nhếch môi: "Nói đi, tối hôm qua cậu đã nhìn thấy cái gì mà khiến bản thân mất kiểm soát như vậy, là Tang Nhược à?"
Hạ Cảnh Tây mím chặt môi mỏng, một cỗ cảm giác khó chịu kia không được giải toả đang yên lặng di chuyển đến toàn bộ cơ thể.
Thật lâu sau.
Trong cổ họng phát ra một câu khó hiểu, giọng nói anh khàn khàn khó tả, trước nay chưa từng thấy: "Cô ấy sẽ vui vẻ mỉm cười với người đàn ông khác, sẽ cùng người đàn ông khác cùng một chỗ ăn đồ ăn. Như lời cậu nói, trong mắt cô ấy không có tôi, cả người đều không như trước."
Anh không nói thẳng ra chình là, như lột xác hoàn toàn vậy.
Úc Tùy lẳng lặng nghe.
"Cậu có từng nghĩ đến." Úc Tuỳ không chế nhạo nữa, chỉ nhìn anh hỏi; "Có lẽ Tang Nhược không hề thay đổi."
Đồng tử Hạ Cảnh Tây hơi co lại.
Úc Tuỳ châm thuốc, hỏi: "Tang Nhược chưa bao giờ ăn cá khi ở bên cạnh cậu phải không?"
Hạ Cảnh Tây trầm mặc không nói.
Úc Tùy cũng đoán được.
"Khi quay phim có tổ chức một buổi liên hoan, trong đó có cá nướng, trong lúc vô tình tôi nghe thấy Tang Nhược trò chuyện với diễn viên khác rằng cô ấy đã lâu không ăn cá." Úc Tuỳ nói: "Cậu không thể ăn cá, Tang Nhược cũng sẽ không ăn. Tôi nghĩ, chẳng qua cô ấy vì cậu mà thu liễm bản thân mình, vì khiến cậu vui vẻ nên kiềm chế bản thân mình mà thôi."
"Lúc trước khi Hứa Lan yêu tôi, cô ấy có thể vì tình yêu mà nhiệt huyết nỗ lực, khi không còn yêu tôi nữa thì cái gì cũng không phải, cho nên cô ấy rời đi." Úc Tuỳ chậm rãi phun ra một vòng khói: "Cậu không cảm thấy ở điểm này, Tang Nhược có lẽ cũng giống Hứa Lan Thanh hay sao?"
Làn khói xanh trắng nhàn nhạt tràn ngập, khuôn mặt tuấn tú dần dần có chút mơ hồ.
Úc Tùy nhấc lên mí mắt: "Cảnh Tây, là do cậu quá tự cho mình là đúng."
Hạ Cảnh Tây không nói lời nào, chỉ là hô hấp có phần thêm nặng nề.
Dập tắt tàn thuốc, Úc Tùy đứng dậy.
"Đi đây, nhìn cậu cả đêm rất mệt." Úc Tuỳ liếc nhìn qua bún ốc trước mặt anh, ẩn ý nói: "Khó ăn cũng đừng miễn cưỡng bản thân, sao lại phải khiến mình không thoải mái."
Úc Tuỳ nhấc chân muốn đi.
"Anh ta là ai?" Giọng nói lạnh lùng tràn ra từ môi mỏng của Hạ Cảnh Tây.
Úc Tùy hơi nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: "Ai?"
Hạ Cảnh Tây nửa khép hờ đôi mắt.
"Người đàn ông tiếp điện thoại của cô ấy." Giọng nói anh căng cứng, hô hấp nặng nề, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Úc Tùy, mỗi từ bật ra đều phá lệ tối tăm: "Cậu biết anh ta."
Không phải nghi vấn, là khẳng định.
Úc Tùy bật cười: "Còn tưởng rằng cậu ghen đến nỗi mất lý trí đến giờ vẫn còn chưa khôi phục chứ."
"Anh ta là ai?" Hạ Cảnh Tây lặp lại lần nữa, khuôn mặt dưới mái tóc ngắn cơ hồ lạnh lẽo dị thường.
"Quý Hành Thời." Úc Tùy giọng nói trầm thấp miễn cưỡng trả lời: "Đã từng là kim bài người đại diện, trở về giới giải trí chỉ đem mỗi Tang Nhược, bây giờ mọi thứ của cô ấy đều do cậu ta xử lý, khi Tang Nhược quay phim của tôi, Quý Hành Thời mỗi ngày đều ở bên cạnh cô ấy."
Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Úc Tuỳ ẩn ý nói thêm: "Như hình với bóng."
Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm anh: " Vì sao lại không nói cho tôi biết?"
Úc Tùy thản nhiên nói: "Không phải hai người đã chia tay rồi à?"
Dứt lời, tay để lên nắm cửa, anh mở cửa rời đi.
Úc Tuỳ đi thang máy trực tiếp thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lên xe, anh không có lập tức khởi động xe, mà thay vào đó là châm một điếu thuốc, một tay chống lên cửa sổ, tay kia kẹp điếu thuốc hút, giữa không trung phun ra một vòng khói, nỗi cô đơn âm thầm lan tỏa.
"A." Chợt, anh cười giễu một cái.
Tự cho là đúng làm sao chỉ có Cảnh Tây.
Còn có anh.
Cảnh Tây không hiểu cũng sẽ không yêu người, anh làm sao lại không phải đây.
Cuối cùng, thuốc cháy tới cuối, Úc Tùy dẫm chân ga rời đi.
Cùng lúc đó, hộ lý tới phòng bệnh.
"Hạ tổng."
Hạ Cảnh Tây mí mắt cũng không thèm nhất lên, lạnh nhạt nói: "Tôi không cần hộ lý."
Nam hộ lý ngơ ngẩn: "Nhưng thư ký Tạ......"
"Đi ra ngoài."
"......Vâng."
Nam y tá chỉ có thể đi ra liên hệ với thư ký Tạ trước.
Chẳng mấy chốc, sự yên tĩnh quá mức lại bao trùm khắp phòng bệnh, ánh mắt Hạ Cảnh Tây trước sau vẫn dừng ở trên bát bún ốc kia.
Anh một lần nữa cầm lấy đôi đũa.
"Khụ...... Khụ khụ!" Anh bỗng nhiên ho khan, lồng ngực lên xuống phập phồng.
Sau một lúc lâu, anh nhắm mắt.
【Liên quan gì đến tôi? 】đột nhiên những lời nói lạnh lùng của cô cứ vang lên trong đầu anh hết lần này đến lần khác, bao gồm cả hành động dứt khoát như vậy của cô trong toilet ở hội quán tối hôm qua, không thể xua đi được.
Cô sẽ không đến gặp anh.
Bàn tay không cầm đũa nắm chặt thành quyền, có chút chật vật không chút tiếng động phủ lên gương mặt anh, hơn nữa có một luồng cảm xúc không thể giải thích được cứ quấn lấy trái tim, môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím chặt một đường.
Trong cơn hoảng hốt, anh nghe thấy giọng nói làm nũng của Tang Nhược.
"Hạ Cảnh Tây, tối nay khi nào anh về?" Đêm đó anh đang cùng người khác bàn dự án, Tang Nhược gọi điện thoại tới, âm thanh mềm mại làm nũng, nhưng khi nghe kỹ có có thể nghe ra chút ủ rũ ở trong đó.
Anh ra ngoài nhận điện thoại, nghe vậy cười nhẹ: "Nhớ tôi à?"
"Anh đoán xem." Anh nghe thấy tiếng động xoay người rất nhỏ của cô ở trên giường, lúc mở miệng giọng nói có phần yếu ớt mang theo mong đợi: "Hạ Cảnh Tây, em cảm thấy không khỏe, anh có thể trở về bồi bồi em được không?"
Anh đang định nói gì đó thì thư ký Tạ đến tìm.
Vì thế anh nhẹ dỗ dành: "Cuộc họp còn chưa kết thúc, em bảo dì Lý lấy thuốc cho em đi, nếu còn không thấy đỡ thì liền đến bệnh viện, ngoan, hả?"
Cảm xúc cô rõ ràng sa sút: "Được."
Sau tối hôm đó, anh cũng không về biệt thự Vận Hà bồi cô, bởi vì chi nhánh công ty ở nước ngoài tạm thời có chuyện quan trọng, sau khi kết thúc cuộc họp anh cùng thư ký Tạ trực tiếp ra sân bay, thậm chí, anh còn không nói cho cô.
Đột nhiên, từng cái từng cái hiện ra, hô hấp của anh trở nên càng nặng nề.
**********************************
Khách sạn.
Tang Nhược nhận điện thoại xong trực tiếp ném qua một bên tiếp tục dùng khăn lau tóc.
"Uống thuốc đi." Quý Hành Thời rót cô một ly nước ấm đưa tới.
Tang Nhược liếc nhìn thuốc trên bàn, có chút nhụt chí mà bĩu môi: "Nhất định phải uống sao? Thật ra đã không còn đau nữa rồi."
Tối hôm qua trở về khách sạn, cô đột nhiên rất muốn ăn bún ốc, vì vậy cô kéo Quý Hành Thời cùng đi, nói cho hay là dẫn anh nếm thử mỹ thực, nhưng cô tham ăn mà ăn thêm kem.
Dưới sự kích thích của lạnh và cay, sau nửa đêm cô không may bị đau bụng dữ dội.
Quý Hành Thời liếc mắt nhìn cô, mặt lạnh như tiền,không chút biểu cảm: "Không uống cũng được, nếu anh cô đồng ý, có cần tôi hỏi anh ấy không?"
Tang Nhược: "......"
Nếu anh cô mà biết chắc chắn anh ấy sẽ dạy dỗ một trận.
"Đừng nói cho anh của em mà." Cô chắp tay trước ngực, làm bộ xin tha.
Quý Hành Thời ngồi trên ghế sofa đối diện, sắc mặt bất biến: "Phải xem biểu hiện trong công việc của em hôm nay đã."
"___________"
Tang Nhược vẫn phải đem thuốc nuốt vào.
Cô sợ nhất uống thuốc, luôn cảm thấy là không thể nuốt trôi, mỗi lần phải uống thuốc thì nội tâm cô đều kháng cự, giống như là lên pháp trường không khác lắm, lần này cũng giống vậy bài xích, quả nhiên lần đầu tiên lại không nuốt xuống.
Cái đắng nhanh chóng lan ra, khuôn mặt cô nhăn lại.
Thật vất vả nuốt xuống, cô nhanh chóng uống một cốc nước lớn, tầm mắt liếc qua mấy viên kẹo trên bàn.
"Còn có 15p để xuất phát." Quý Hành Thời nhắc nhở.
Công việc của cô hôm nay là chụp hình tạp chí cùng với Lam Nhiên, cô sẽ xuất hiện với tư cách khách mời sau lúc Lam Nhiên phát sóng trực tiếp, coi như hai người cùng nhau tuyên truyền cho một bộ phim điện ảnh đã cùng hợp tác và được công chiếu cách đây không lâu, đồng thời cũng giúp cô quay lại giới giải trí.
Tang Nhược đồng ý, thấy Quý Hành Thời đứng lên phải đi, chớp chớp mắt, nhịn không được tò mò hỏi: "Aizz, anh Hành Thời, anh rốt cuộc nợ anh trai em ân tình gì vậy?"
"Mười bốn phút."
"......"
Tang Nhược chỉ thuận miệng hỏi, nếu Quý Hành Thời không muốn nói cô cũng không cưỡng ép, thay đổi nhiệt độ máy sấy làm khô tóc, nhanh chóng đem bản thân chuẩn bị thật tốt, mười bốn phút sau, cô xuống lầu đi đến địa điểm chụp ảnh.
Lúc đến nơi, Lam Nhiên cũng vừa tới.
"Chị Lam Nhiên." Lâu rồi không gặp, Tang Nhược giương môi mỉm cười khi thấy cô.
"Nhược Nhược." Lam nhiên vui vẻ nắm lấy tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới kiểm tra.
Không hiểu sao, cô có loại cảm giác Tang Nhược càng thêm xinh đẹp hơn so với một năm trước, vẻ đẹp của Tang Nhược là không thể nghi ngờ, nhưng lúc đóng phim ở thành phố Đông, cô sẽ cảm thấy Tang Nhược như đang che giấu điều gì đó không vui chứ không giống như lúc này.
Vẻ đẹp hiện giờ càng thêm chói mắt.
Cô trêu ghẹo: "Gần đây có chuyện gì tốt à, có phải được tình yêu tẩm nên khiến Nhược Nhược càng xinh đẹp hơn không."
Tang Nhược nghe vậy cười cười, lắc đầu, thực thản nhiên: "Không phải, em đã sớm chia tay rồi."
Lam Nhiên hơi kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại, trách không được em ấy thay đổi điện thoại, WeChat thật lâu không liên hệ được giống như là tan biến vậy, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Thật xin lỗi."
"Không sao ạ." Tang Nhược không để ở trong lòng.
Lam Nhiên thấy vậy liền thay đổi đề tài, chủ động nói về chuyện Tang Nhược cùng Úc Tuỳ hợp tác quay phim, cô rất vui khi biết bộ phim đã được đưa đi liên hoan phim, thẳng thắng nói chính là sẽ có kết quả tốt.
Lúc trước nhờ vào bộ phim điện ảnh đầu tiên của Úc Tuỳ mà cô đã đạt được vinh quang ảnh hậu lần đầu tiên trong đời.
Lúc sau không thể tránh khỏi nhắc đến Quý Hành Thời, Lam Nhiên cũng thật kinh ngạc khi biết Quý Hành Thời là người đại diện hiện nay của Tang Nhược, phải biết rằng lúc trước Quý Hành Thời rời khỏi giới giải trí khiến rất nhiều người tiếc hận, không ai có thể đoán được lý do anh rời đi.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc cũng đúng lúc trang điểm cũng xong, buổi chụp ảnh cũng sắp bắt đầu.
Tuy rằng cả hai người chỉ mới hợp tác trong một bộ phim cách đây một năm trước, lúc ấy Tang Nhược còn chỉ là người đến cứu cảnh quay do bị thiếu người, nhưng sự ăn ý của hai người vẫn còn, trước màn ảnh cả hai người đều biểu hiện rất tốt, cho nên quá trình chụp ảnh rất thuận lợi.
Nhiếp ảnh gia đối với sự hợp tác của hai người khen không dứt miệng.
Sau khi chụp ảnh kết thúc cũng là thời gian phỏng vấn, chờ phỏng vấn cũng kết thúc, Lam Nhiên sẽ bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp với Tang Nhược.
****************
Bệnh viện.
"Anh Hạ, bộ dạng anh đã ra nông nổi này rồi, sao còn không nghỉ ngơi cho tốt? Công việc luôn nhiều vô kể." Hạ Mạnh tiến vào phòng bệnh liền nhìn thấy Hạ Cảnh Tây đang xử lý công việc, càm ràm vài câu: " Lời bác sĩ nói nên nghe đi."
Hạ Cảnh Tây không quan tâm.
"Anh Hạ, anh nghe em nói......" Hạ Mạnh đơn giản chạy đến mép giường anh tiếp tục quấy rầy, cậu cảm thấy anh Hạ đang quá cuồng công việc, một năm nay trừ bỏ công tác vẫn là công tác, giống như là đang dùng công việc để khiến bản thân mình tê liệt vậy.
Tịch Mặc Viễn bảo Tưởng Thi Thi ngồi xuống ghế sofa, bản thân cũng đi qua khuyên vài câu.
Hạ Cảnh Tây trước sau không dao động.
Cho đến khi, anh nghe được một giọng nói quen thuộc——
"......Trước đó tôi tự cho bản thân mình ngày nghỉ để đi du lịch, cho nên mọi người không thấy tôi."
Động tác trên tay của Hạ Cảnh Tây bỗng dưng ngừng lại, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào nơi kí tên chưa từng rời đi, ngay cả hơi thở cũng ngưng trệ.
Bầu không khí rõ ràng đã thay đổi.
Tịch Mặc Viễn nhạy bén phát hiện, như ý thức được cái gì, quay đầu nhìn về phía đôi mắt sáng lấp lánh của Tưởng Thi Thi, hỏi: "Thi Thi, em đang xem gì thế?"
Tưởng Thi Thi không chút suy nghĩ thốt ra: "Chị Tang Nhược phát sóng trực tiếp nha, em mới biết đây là lần đầu chị ấy phát sóng trực tiếp, nhưng có chút đáng tiếc, chị ấy chỉ là khách mời trong chương trình phát sóng trực tiếp của Lam Nhiên, chỉ xuất hiện một lúc thôi."
Cô nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, mặt dần dần phiếm hồng: "A a a! Chị Tang Nhược và Lam Nhiên đều mặc sườn xám, ô ô ô, cuối cùng em cũng thấy chị ấy mặc sườn xám lần nữa, thật xinh đẹp!"
Cô hưng phấn cực kỳ, hiển nhiên đã quên đây là phòng bệnh, hoàn toàn chìm đắm trước dung nhan hoàn mỹ của Tang Nhược.
"Thi Thi." Tịch Mặc Viễn đến gần, làm bộ duỗi tay muốn lấy điện thoại của cô.
Tưởng Thi Thi mới không cho.
"Anh làm gì vậy, em......"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Cô đột nhiên ý thức được cái gì, ngẩng đầu lên.
Chớp chớp mắt, cười khanh khách mà nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Hạ Cảnh Tây: "Chị Tang Nhược mặc sườn xám trông rất đẹp, người xem chương trình phát sóng ngày càng nhiều, mọi người đều khen ngợi chị ấy."
"Anh có thể đem xóa hình ảnh cô ấy mặc sườn xám ra khỏi tâm trí mọi người được không?" Giọng nói vô tội tràn ngập vẻ khiêu khích không chút che giấu, cô lặp lại từng chữ rõ ràng: "Vông cùng vô cùng xinh đẹp nha, tuyệt mỹ."
Mặt Hạ Cảnh Tây trầm thêm hai phân.
Tưởng Thi Thi nhìn thấy, đắc ý cực kỳ.
Hừ, ai bảo ngày hôm qua anh ta xoá ảnh chụp của cô.
Cô nhìn phát sóng trực tiếp trên màn hình, thấy một vài bình luận, cố ý cao giọng xúc động nói: "Haizz, có nhiều người tỏ tình với chị Tang Nhược thật! Có người nói Nhược Nhược anh rất nhớ em, cuối cùng em cũng xuất hiện."
"Nhược Nhược Nhược Nhược, tôi yêu cô, tuy rằng tôi là nam phấn*, nhưng tôi cũng sẽ yêu cô cả đời! Cùng mọi người vĩnh viễn luôn duy trì tình yêu với cô!"
*Fans của những chàng trai có giá trị nhan sắc cao.
"Tang Nhược anh muốn cưới em!"
Cô đọc nhanh từng câu một, dư quang thoáng nhìn qua vẻ mặt ngày càng âm trầm của Hạ Cảnh Tây, vui vẻ muốn chết.
"Anh Hạ, em mang Thi Thi ra ngoài trước." Tịch Mặc Viễn trừng mắt cảnh cáo nhìn Tưởng Thi Thi, không quan tâm kéo cô nhóc rời đi.
Tưởng Thi Thi rất nghe lời, chỉ là lúc đang bị anh lôi kéo ra ngoài còn quay đầu nói với Hạ Cảnh Tây: "Nếu có bản lĩnh anh thử một lần nữa xoá hot search xem, cho dù nếu bị xoá chị Tang Nhược cũng sẽ không thèm để ý đến anh, chị ấy mới không thích anh."
Tịch Mặc Viễn: "......"
Thật đau đầu.
Anh kéo Tưởng Thi Thi mang ra khỏi phòng bệnh.
Để lại Hạ Mạnh ở trong phòng bệnh trợn mắt há hốc mồm.
Có ý gì?
Sao cậu nghe thế nào cũng không hiểu? Cái gì kêu Tang Nhược sẽ không thích anh Hạ? Đã xảy ra chuyện gì mà cậu ta không biết sao?
Cậu theo bản năng nhìn về phía Hạ Cảnh Tây: "Anh Hạ, anh......"
"Đi ra ngoài." Giọng Hạ Cảnh Tây cực kì lạnh lùng.
Hạ Mạnh còn định nói thêm gì đó, nhưng mà bắt gặp gương mặt âm trầm của anh như muốn vắt ra nước kia, rốt cuộc vẫn là có chút sợ, nuốt xuống lời định nói, cậu nghĩ trăm lần cũng không ra, nên nhanh chóng rời đi.
Phòng bệnh lớn như này có chút yên tĩnh quá mức.
Hạ Cảnh Tây nheo mắt, phát hiện chỗ anh ký tên không phải là tên của mình, mà là —— Tang Nhược.
Anh ném tập văn kiện đi, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
"Hạ tổng." Vẫn luôn không nói chuyện, thư ký Tạ thử thăm dò hỏi: "Có cần phải lưu ý tình huống hot search trên Weibo không?"
Anh ta vẫn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cô Tang hôm đó, Hạ tổng lạnh mặt ra lệnh anh ta xóa bỏ mọi thứ liên quan đến hot search của cô Tang, ngày đó cô Tang đã mặc sườn xám tham gia sự kiện cho một thương hiệu.
Người trước mặt lại trầm mặc không nói.
Cho đến khi thư ký Tạ cho rằng anh sẽ không nói chuyện nữa thì ——
"Phát sóng trực tiếp......... Có thể xem ở đâu?"
Thư ký Tạ không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Tôi giúp anh tải phần mềm?"
"Ừm."
Thư ký Tạ thấy thế lấy điện thoại tìm kiếm rồi tải phần mềm phát sóng trực tiếp xuống, tìm phòng của Lam Nhiên, đưa cho anh: "Hạ tổng."
Hạ Cảnh Tây tiếp nhận.
"Vậy Hạ tổng, tôi đi ra ngoài trước."
"Ừ."
Thế là thư ký Tạ chuẩn bị rời đi.
"Hot search không cần xoá." Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp, trước sau như một không có chút gợn sóng phập phồng nổi lên.
Thư ký Tạ gật đầu: "Vâng."
Chẳng mấy chốc, phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hạ Cảnh Tây, chỉ có tiếng nói phát ra từ chương trình phát sóng trực tiếp.
Cười ấy đang cười, cười đến cô cùng xinh đẹp, mặt mũi sinh động.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, không hiểu tối tăm, anh khép hờ mắt, khi mở ra lần nữa thực không may thời gian cô làm khách mời cũng đã đã hết, cô cùng mọi người nói lời tạm biệt.
Thời gian rất ngắn.
Hạ Cảnh Tây cụp mắt, tay dừng ở trên màn hình, giây lát, anh rời phát sóng trực tiếp, ma xui quỷ khiến, anh mở WeChat ra, click vào khung thoại WeChat của cô.
Vẫn là tấm ảnh đại diện cô ở Maldives lúc đầu kia.
Anh cũng vậy.
Thật lâu sau, anh gửi tin nhắn đi: 【 Biệt thự còn đồ vật của em. 】
—— Tin nhắn vừa gửi, nhưng bị bên kia từ chối.
Anh bị cô kéo vào danh sách đen.
********************************
Tang Nhược vẫn chưa rời đi sau khi lộ mặt trên sóng trực tiếp của Lam Nhiên, Lam Nhiên nhất định muốn buổi tối cùng cô ăn cơm, Tang Nhược nghĩ lúc trước Lam Nhiên giới thiệu phim của Úc Tuỳ cho mình, mà cô vẫn chưa cảm tạ, vì vậy liền đi ra bên ngoài gọi điện đặt chỗ trong nhà hàng.
Không ngờ khi buổi phát sóng trực tiếp của Lam Nhiên kết thúc, hai người đang chuẩn bị đi đến đó, Lam Nhiên đột nhiên cau mày nhìn chằm chằm điện thoại nói: " Đạo diễn Vương nhập viện rồi."
Đạo diễn Vương chính là đạo diễn của bộ phim mà bọn cô đang hợp tác.
Lúc trước, trong lúc quay phim Vương đạo diễn cũng chỉ bảo Tang Nhược không ít, lúc bộ phim đi tuyên truyền thì Tang Nhược lại không có xuất hiện qua dù chỉ một lần, cô có chút áy náy, thấy Lam Nhiên đề cập đến không bằng hai người cùng đến thăm một chút, thế là cô vui ve đồng ý.
Dựa theo địa chỉ, hai người tới bệnh viện Á Thịnh.
Tìm được phòng bệnh, gõ cửa, hai người tiến vào.
"Đạo diễn Vương ——"
Không nghĩ tới, người trong phòng bệnh căn bản không phải là đạo diễn Vương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Buông Tay Anh
Chương 22: Người Đó Mỗi Ngày Đều Ở Bên Cạnh Cô Ấy, Như Hình Với Bóng
Chương 22: Người Đó Mỗi Ngày Đều Ở Bên Cạnh Cô Ấy, Như Hình Với Bóng