Hạ Cảnh Tây mặt không đổi sắc, một chút phập phồng gợn sóng cũng không có.
Ánh mắt anh vẫn như cũ dừng ở trên người Tang Nhược.
Dương Bình đến gần, có trật tự hỏi: "Mộ tổng, chân nào?"
Mộ Đình Chu lười biếng đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Tây.
"Lên lầu." Nghiêng đầu, anh sờ sờ đầu Tang Nhược, ngữ điệu ôn hòa nhưng không được chen vào.
Tang Nhược cùng anh đối diện, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Cô xoay người rời đi.
"Tang Nhược." Ánh mắt Hạ Cảnh Tây thật sâu mà nhìn chằm chằm cô, mày nhíu chặt, trong cổ họng gian nan phát ra lời nói khàn khàn, "Để vệ sĩ đưa em lên lầu, chân em không thể dùng sức."
Mộ Đình Chu nghe vậy theo bản năng nhìn về phía chân Tang Nhược.
Dép lê......
Cảm nhận được ánh mặt của Mộ Đình Chu, biết anh muốn nói gì, Tang Nhược không có chờ anh mở miệng tự giác mà cởi dép lê, chân trần lộ ra giẫm lên mặt đất, Đào Đào đôi mắt ửng đỏ đúng lúc đi đến bên cạnh, cô nói: "Ném vào thùng rác, đỡ tôi lên lầu."
Đào Đào còn đang tự trách vì đêm nay thất trách, vừa nghe Tang Nhược phân phó lập tức đồng ý, khom lưng nhặt lên cặp dép lê kia nhanh chóng ném vào thùng rác.
Một thanh âm vang lên, dép lê bị vứt bỏ.
U ám ở đáy mắt Hạ Cảnh Tây lặng yên dâng lên cuồn cuộn, anh nhìn chằm chằm Tang Nhược, trầm giọng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Nhưng cô từ đầu đến cuối đều không trả lời anh.
Lời còn chưa dứt, liền thấy người đàn ông kia từ trong chính cốp xe mình lấy ra đôi dép lê, một lần nữa đi đến bên cạnh Tang Nhược ngồi xổm xuống, tự mình thay cô mang giày vào.
Hai người không có nói một câu, nhưng cực kì ăn ý.
Hạ Cảnh Tây thấy vậy, môi mỏng mím chặt, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, bàn tay ở bên cạnh nắm chặt thành quyền.
Định tiến lên, lại bị Dương Bình cố tình hay vô ý ngăn cản lại.
Anh đứng tại chỗ, thân hình phi thường thẳng tắp, cuối cùng không hề chớp mắt nhìn cô lên xe rời đi.
Bóng đêm dày đặt, mưa gió kéo đến.
Mộ Đình Chu liếc mắt nhìn anh một cái, thấp giọng giễu cợt: "Dương Bình, động thủ."
Anh dừng một chút.
"Ba chân đều đánh gãy." Cười như không cười, anh phát ra một câu.
Dương Bình thắt lưng thẳng tắp, lớn tiếng trả lời: "Vâng!"
************
Tang Nhược được dìu trở lại căn hộ, Đào Đào hổ thẹn muốn giải thích: "Tang tiểu thư, tôi......"
"Không cần giải thích, lần này bỏ qua." Cô cắt đứt lời Đào Đào, nói: "Rót cho tôi ly nước đi, anh tôi ở đây, cô đi nghỉ ngơi trước đi, có việc tôi sẽ gọi cô."
Cô không đi truy cứu Đào Đào đêm nay tại sao lại đột nhiên vắng mặt.
Đào Đào càng thêm hối hận hổ thẹn, nhưng ít nhiều biết được tính cách Tang tiểu thư, vì thế không có giải thích thêm cái gì, nhanh chóng rót cho cô ly nước sôi để nguội đặt ở trên bàn trà.
"Tang tiểu thư, tôi đây đi đây."
"Được."
Đào Đào tuy rằng nói đi, nhưng cũng không có lên lầu liền, mà là chờ ở cửa, chờ sau khi Mộ Đình Chu xuất hiện mới đi.
Tang Nhược thực sự rất khát.
Cúi người lấy cái ly, đôi tay cô bưng ly lên uống chừng nửa ly nước, uống xong tiện tay lấy một cái gối ôm qua ôm ở trong lòng ngực, chân trái chậm rãi nâng lên, tiếp theo thân thể dựa vào phía sau.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được tiếng mở cửa.
"Anh." Vừa mở mắt nhìn thấy Mộ Đình Chu tiến vào, cô thoáng chốc ngồi thẳng.
Mộ Đình Chu ở phía bên kia sô pha ngồi xuống, mắt nhìn chân trái đang đưa lên của cô, nhàn nhạt mở miệng nói: "Không có đau lòng?"
Tang Nhược nhất thời không phản ứng kịp.
"Cái gì?"
"Hạ Cảnh Tây." Mộ Đình Chu hừ cười: "Anh để Dương Bình đánh gãy chân anh ta, không đau lòng sao?"
Tang Nhược: "......"
"Nếu có đau lòng." Tang Nhược tức giận mà đem gối ôm ném về phía anh, trừng anh một cái: "Lúc anh nói ra lời nói kia em đã ngăn cản anh rồi."
Mộ Đình Chu tiếp nhận gối ôm, không mặn không nhạt: "Vậy liền nói rõ cho anh, tại sao đêm nay cùng anh ta ở bên nhau, còn để anh ta đưa em trở về, có nhớ anh và em đã nói qua cái gì hay không?"
Anh hỏi thẳng: "Anh ta nói cái gì với em, mềm lòng sao?"
"Không có mềm lòng." Theo thói quen lại lấy qua một cái gối ôm khác, Tang Nhược do dự một giây cuối cùng không lựa chọn giấu giếm, đem chuyện đêm nay cùng Hạ Cảnh Tây một chỗ đơn giản kể cho anh.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Mộ Đình Chu hờ hững.
Tang Nhược thấy sắc mặt anh hơi khó coi, sợ anh hiểu lầm, bất đắc dĩ lại giải thích: "Anh, em......"
"Đừng bị anh ta lừa, cùng anh ta tiếp xúc ít thôi." Mộ Đình Chu ngắt lời cô.
Tang Nhược khóe môi khẽ cong, khuôn mặt tràn đầy ngạo kiều cười nhạt: "Đương nhiên sẽ không."
Mộ Đình Chu yên lặng nhìn cô vài giây, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Anh hiểu em gái anh, hiểu được tính khí thật sự của em ấy, đêm nay cái gọi là Hạ Cảnh Tây ép chia tay bất quá là chỉ là lý do thôi. Phát hỏa, nguyên nhân căn bản, ước chừng là vì sau khi cô hết hy vọng anh ta lại hết lần này tới lần muốn dây dưa chọc giận em ấy.
Em ấy có cách nghĩ của chính mình.
"Anh, anh yên tâm đi, em không có ngốc như vậy." Tang Nhược rốt cuộc vẫn nói thêm vài câu, nửa làm nũng nửa là an ủi.
Mộ Đình Chu khẽ cười.
Ngón tay lướt qua di động cầm trong tay từ sau khi vào cửa, không thèm để ý mà nghịch điện thoại, anh đột nhiên hỏi: "Gần bả vai Hạ Cảnh Tây có vết máu, có chuyện gì xảy ra?"
Tang Nhược cũng không giấu giếm, đem chuyện trẹo chân cùng việc mái ngói rơi xuống ở hội quán kể cho anh nghe.
Mộ Đình Chu trầm ngâm.
"Em được người ta phấn đấu quên mình cứu giúp, cảm động sao?" Ngón tay tùy ý ấn nhẹ màn hình di động, anh hỏi có vẻ tùy ý, nhưng ánh mắt rất sắc bén.
Tang Nhược bất đắc dĩ.
"Không có, sẽ không." Cô thấp giọng nói ra lời trong lòng: "Cảm giác cảm động không phải giá rẻ như vậy, một khắc kia trong lòng không có cảm giác gì, cho dù anh ta có làm nhiều hơn cũng sẽ không làm em cảm động."
Mộ Đình Chu đột nhiên cười cười.
"Anh, anh cười cái gì?" Hơi dẩu dẩu môi, Tang Nhược giả vờ tức giận.
Mộ Đình Chu cất lại di động, không đáp hỏi lại: "Bộ phim lần này muốn quay bao lâu?"
Tang Nhược suy nghĩ: "Dự tính bốn tháng."
"Sau khi kết thúc thì trở về Thâm Thành." Mộ Đình Chu nhàn nhạt nói.
Tang Nhược không có chút do dự: "Vâng."
Cô cũng không cần dựa vào việc đóng phim điên cuồng để kiếm tiền, lúc trước Qúy Hành Thời quy hoạch lộ tuyến cho cô bọn họ ba người đều tán thành, một năm quay hai ba bộ phim điện ảnh là đủ rồi, dư lại thời gian rảnh cô càng muốn hưởng thụ cuộc sống hoặc học tập bổ sung.
Mộ Đình Chu ừ một tiếng, ưu nhã bỏ xuống hai chân đang bắt chéo, anh đứng dậy: "Anh không yên tâm, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra chân của em một chút."
"Được rồi." Tang Nhược ngoan ngoãn nghe lời.
Mộ Đình Chu nhìn, khóe miệng kéo lên một cái, ý cười sủng nịch lan tràn.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
********************
Trời ngày càng tối, đen kịt.
Có một cổ áp lực khó diễn tả tràn ngập ở trong không khí.
Nhưng vì bên trong xe chật chội nên càng thêm áp lực.
【 Em được người ta phấn đấu quên mình cứu giúp, cảm động sao? 】
【Không có, sẽ không. Cảm giác cảm động không phải giá rẻ như vậy, một khắc kia trong lòng không có cảm giác gì, cho dù anh ta có làm nhiều hơn cũng sẽ không làm em cảm động. 】
Cuộc điện thoại kết thúc ở đây, chỉ có hai câu này, "Đô" một tiếng, Mộ Đình Chu bên kia cắt đứt điện thoại.
Hạ Cảnh Tây rũ mắt, nhìn màn hình dần dần tối lại, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, nơi lồng ngực có cổ cảm xúc nặng nề mà ngột ngạt xông lên mạnh mẽ, ở trong thân thể anh hoành hành.
Anh nhắm mắt.
Càng có cổ đau đớn chậm rãi lặng yên không một tiếng động lan tràn, âm thầm mở rộng.
"Đi thôi." Thật lâu sau, môi mỏng mở ra, anh khản tiếng mà phát ra hai chữ.
Thần kinh căng chặt của tài xế rốt cuộc được thả lỏng, sau khi nghe anh nói lập tức đáp ứng, ngay sau đó nhanh chóng khởi động xe đi về hướng bệnh viện.
Khoảnh khắc chiếc Bentley lái ra khỏi cổng chung cư, mưa to tầm tã đột nhiên kéo đến.
***************************
Tang Nhược được Mộ Đình Chu mang đến bệnh viện để nhanh chóng kiểm tra, kiểm tra xong chỉ là vấn đề nhỏ, bác sĩ còn nói xử lý ban đầu thực kịp thời, viết đơn thuốc, dặn dò cô nghỉ ngơi tốt.
Hai người trở về chung cư.
Trên đường, Tang Nhược cuối cùng nghĩ đến cái gì: "Anh, anh lần này muốn ở đây mấy ngày? Là có công tác sao?"
Mộ Đình Chu cười khẽ, nhéo nhéo mặt cô: "Sáng mai liền đi, tới đây nhìn xem em một chút, vốn dĩ muốn cùng Hành Thời gặp mặt, nhưng anh ta còn chưa trở về, lần sau chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."
Vốn muốn hỏi cô chuyện di chứng tai nạn xe cộ, nhưng lời đến bên miệng anh rốt cuộc vẫn là đổi chủ ý.
Anh chỉ nói: "Anh không ở bên cạnh, Hành Thời sẽ chăm sóc tốt cho em."
Tang Nhược nghe vậy, dựa đầu vào vai anh, kéo dài âm điệu cười nói: "Yên tâm đi, em cũng sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, chờ bộ điện ảnh này quay xong em liền quay về."
Mắt cô chớp chớp, trên mặt đầy vẻ giảo hoạt: "Anh, anh cũng đừng nghĩ tới em quá, sớm một chút tìm chị dâu cho em mới là việc đứng đắn, anh tuổi lớn như vậy."
Mộ Đình Chu: "......"
"Ai dạy em, cùng anh mình nói chuyện như vậy, hả?" Anh làm ra vẻ muốn đánh cô.
Tang Nhược cười né tránh, vừa lấy lòng lại tựa như tỏ ra thông minh làm nũng: "Đương nhiên là anh của em a."
Mộ Đình Chu khẽ cười ra tiếng.
Hai anh em tùy ý trò chuyện thời gian rất nhanh đã về tới chung cư, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Tang Nhược liếc mắt một cái liền thấy được trước cửa có đặt hai cái túi.
Mộ Đình Chu thay cô cầm lên.
Mở ra ——
Là một đôi cao gót cô đeo đêm nay cùng cùng hai đôi giày đế bằng nhãn hiệu hàng xa xỉ.
Anh chỉ lướt qua rồi đưa cho Tang Nhược.
Tang Nhược lắc đầu, không có nhận lấy: "Bỏ đi."
Mộ Đình Chu rất hài lòng, không chút khách khí chút nào mà ném vào thùng rác, rồi sau đó đỡ Tang Nhược vào phòng, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Tang Nhược ngoan ngoãn nghe lời.
Mộ Đình Chu lại đi về thư phòng xử lý một ít công việc, chờ xử lý xong đã là đêm khuya mau rạng sáng.
Anh lấy ra điếu thuốc.
Trong lúc nhả ra làn khói, anh nghĩ tới cái ánh mắt Hạ Cảnh Tây nhìn Nhược Nhược lúc cô rời đi ở dưới lầu chung cư.
Đều là đàn ông, anh hiểu rõ hơn ai hết.
—— Hạ Cảnh Tây sẽ không từ bỏ.
Hút xong một điếu thuốc, Mộ Đình Chu mặt không biểu tình lấy di động qua gọi điện thoại cho Quý Hành Thời, không có vòng vo vào thẳng vấn đề: "Nói thật cho tôi biết, thích Nhược Nhược sao?"
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
**************
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, Tang Nhược theo thói quen sờ di động lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, tối hôm qua di động hết pin tự động tắt máy, sau khi trở về cô đi sạc điện liền đặt ở đó không để ý.
Trở lại bình thường sau mơ hồ lúc rời giường, cô xốc lên chăn thật cẩn thận xuống giường, phát hiện chân trái tựa hồ không đau, nhưng cô không có chủ quan, dù sao lúc trước cũng từng trẹo qua.
Ngồi trên sô pha, cô lấy qua di động đầy pin, khởi động máy, âm thanh WeChat thông báo không ngừng.
Cô click mở, phát hiện toàn bộ đều đến từ Hạ Tri Yến.
Nghĩ đến tối hôm qua sau khi trở về đã quên liên lạc lại với anh, Tang Nhược vội vàng click mở cuộc thoại của anh ——
【 Tức chết anh rồi! Ba mẹ anh chính là không chịu nói cho anh biết vì cái gì muốn anh cùng em chia tay, rõ ràng lúc ăn cơm không khí còn tốt như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! 】
【 Tang Nhược, anh nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ có một khả năng, có phải hay không bọn họ phát hiện chúng ta là giả, nhận định em là anh tìm tới có lệ qua mặt bọn họ? 】
【 Nhược Nhược! Nữ thần! Anh xong rồi, bọn họ muốn mang anh xuất ngoại, trở về lại tiếp tục gặp cái cô em gái bám người đáng ghét kia sao, xong rồi xong rồi, chẳng lẽ anh đã xác định là thoát không khỏi cô ta sao? 】
Tang Nhược nghe từng cái, mày nhíu lại.
Hoá ra anh ta không biết do Hạ Cảnh Tây?
Đầu ngón tay mở đến cái cuối cùng, trong giọng nói, Hạ Tri Yến khởi điểm thực uể oải, nhưng thực mau liền một lần nữa khôi phục tới rồi nhất quán ngọt ngào ngốc nghếch lạc quan hằng ngày, tựa như chó con chưa dứt sữa dính người ——
【 Nhược Nhược, chúng ta tạm thời không thể gặp mặt, em chờ anh trở lại! Kia cái gì, tối qua có phải em rất giận anh vì anh chưa nói với em lời nào đã dẫn ra gặp người nhà không? Em đừng giận anh nha, anh đã nghĩ nói cho em, chờ anh tìm cơ hội quay trở về, anh sẽ theo đuổi em! Anh thích em! 】
Khúc sau Hạ Tri Yến tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên ồn ào lên, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Tang Nhược: "......"
Đầu ngón tay ấn ấn mi tâm, mặc dù biết xác suất Hạ Tri Yến không nhìn thấy tin của cô rất lớn, nhưng cô vẫn phải nói trước một câu để chặt đứt ý niệm của anh: 【 Không cần, em không muốn yêu đương. 】
Dừng một chút, cô lại gửi câu: 【 Giúp anh một chút, chỉ có thể giúp đến đây. 】
Những chuyện khác cô vẫn định chờ có cơ hội gặp mặt lại nói.
Rời khỏi WeChat, cô phát hiện còn có tin nhắn ngắn, cô lại click mở, phát hiện là một chuỗi con số xa lạ, thuộc địa chỉ ở thành phố Tây: 【 Mấy ngày nay không cần mang giày cao gót, chú ý đừng dùng sức, nghỉ ngơi cho tốt. 】
Thời gian là tối hôm qua.
Tang Nhược chỉ liếc mắt, không chút do dự đem cái dãy số này kéo vào danh sách đen, rồi sau đó đem tin nhắn xóa bỏ.
Buông di động ra, cô chậm rãi đi đến toilet rửa mặt.
Chờ rửa xong ra tới, vốn định gõ cửa nhìn xem anh cô tỉnh hay chưa, mới phát hiện trên cửa phòng anh có dán tờ giấy, nói cho cô biết có việc gấp muốn về Thâm Thành xử lí trước, cũng dặn dò có việc gì thì tìm Qúy Hành Thời.
Tang Nhược lấy tờ giấy xuống, trong chốc lát, Đào Đào mang bữa sáng đến.
Chờ ăn xong, các cô cùng nhau xuống lầu đi tới phim trường, nhưng không nghĩ tới, mở cửa ra, một bó hoa hồng tươi đẹp ướt át xuất hiện ở sảnh, trước cửa ra vào bên trên còn có để tấm thiệp.
Đào Đào khẩn trương, nói: "Thời điểm tôi đi xuống không có hoa."
Tang Nhược không có nhìn nhiều, trực tiếp phân phó: "Ném đi."
Đào Đào gật gật đầu, bước nhanh đi qua đi bắt lấy bó hoa kia, lại không cẩn thận làm tấm thiệp rơi xuống, nhẹ nhàng mà rơi ở trên mặt đất ——
Không phải là tấm thiệp, là một tấm ảnh phong cảnh biển xanh trời xanh.
Tang Nhược ánh mắt lơ đãng đảo qua, liếc mắt một cái nhận ra bối cảnh là Maldives, nhưng cùng lắm là hai giây, cô liền thu hồi tầm mắt, lập tức đi ấn chuông cửa.
Đào Đào vội vàng đem ảnh chụp nhặt lên cùng với hoa hồng đều ném vào thùng rác, mà khi nhặt lên ảnh chụp, cô ngoài ý muốn phát hiện mặt sau ảnh chụp có một câu viết tay, xem chữ có vẻ là đàn ông viết.
Nhưng cô không thấy cụ thể là nói cái gì.
Khúc nhạc đệm này không có khiến cho cảm xúc Tang Nhược có bất kì biến hóa gì, cô đi tới phim trường, trước sau như một mà toàn tâm toàn ý hòa vào vai diễn trong bộ phim, không lãng phí thời gian, cũng không lãng phí cơ hội học tập cùng các đàn anh đàn chị.
[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Thời gian ở phim trường bận rộn mà lại phong phú, mệt cũng vui sướng, mỗi ngày đều là như thế.
Mà mỗi ngày có một sự kiện tương đồng khác nhau ——
Là buổi sáng ra cửa có một bó hoa tươi an an tĩnh tĩnh mà đặt ở trên bục, ảnh phong cảnh càng theo hoa tươi biến hóa mà biến hóa, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa mà xuất hiện, mỗi ngày cô đều không chút khách khí mà ném đi.
Trừ bỏ hoa tươi ảnh chụp, không còn chuyện khác.
Liên tiếp nửa tháng đều là như thế.
Người đưa hoa chưa từng xuất hiện, Hạ Cảnh Tây cũng vậy, anh không còn xuất hiện ở trước mắt cô nữa.
**************
Nửa tháng sau, thứ bảy.
Hôm nay là sinh nhật Lữ đạo, trước đó mấy ngày anh đã thông báo cho mọi người rằng đêm nay anh ta sẽ mời ăn cơm chúc mừng, cũng là nghĩ đến nửa tháng này mọi người đều thật vất vả cho nên cần thả lỏng.
Địa điểm xác định là ở hội quán Lan Thanh, mọi người hoan hô một trận, bởi vì hội quán Lan Thanh là địa phương dù có tiền cũng khó vào.
Tang Nhược thân là nữ chính không thể không đi, nhưng cô đã cùng Lữ đạo chào hỏi qua sẽ rời khỏi trước, Lữ đạo biết thời gian trước cô chân đau cũng không có chậm trễ tiến độ, trong lòng rất hài lòng về cô, tự nhiên sẽ không mạnh mẽ giữ cô lại.
Trên đường Tang Nhược đi vào toilet.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, cô nhạy bén ngửi thấy được nhàn nhạt mùi bạc hà và thuốc lá.
Ngước mắt ——
Thân ảnh người đàn ông đĩnh bạt cao dài thình lình xuất hiện ở trong tầm mắt, mùi thuốc là từ giữa ngón tay anh tràn ra, điếu thuốc đang cháy kia lúc sáng lúc tối.
Là Hạ Cảnh Tây nửa tháng nay chưa từng xuất hiện.
Ánh mắt miễng cưỡng từ trên mặt anh thu hồi, Tang Nhược nhấc chân muốn rời đi.
"Tang Nhược." Thanh âm anh giống như bị lây nhiễm bởi rượu cồn, phá lệ khàn khàn trầm thấp, ánh mắt dừng ở trên mặt cô càng sâu khó thể hình dung: "Cho anh hai tháng."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Buông Tay Anh
Chương 39: Cho Anh Hai Tháng
Chương 39: Cho Anh Hai Tháng