Cô nhìn anh, mi mắt cong cong, làm nũng, vũ mị không cố ý mà câu dẫn người.
Cô nói, đút cô uống.
Ảm đạm phủ lên khóe mắt đuôi lông mày Hạ Cảnh Tây nồng đậm đến nỗi vô luận như thế nào cũng không hòa tan được, anh không hề chớp mắt nhìn chằm cô, thần kinh không tiếng động căng chặt, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
Cảm xúc ngo ngoe rục rịch muốn động, anh cơ hồ là cứng rắn phát ra giọng từ sâu trong cổ họng: "Tang Nhược, Nhìn xem anh là ai?"
Anh vốn biết rõ đáp án, nhưng lại chưa từ hết hi vọng.
Đấy mắt lặng yên nhuốm màu đỏ, tay đang ôm eo cũng không đành lòng dùng sức sợ làm cô đau, nhưng tay trái đang cầm cốc lại nổi lên gân xanh, kinh mạch giống như muốn vỡ vụn.
Anh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay nắm chặt áo sơ mi anh dần dần buông lỏng, hơi hơi nhíu mày, nhưng chưa đến hai giây cô lại nở ra nụ cười giảo hoạt, ánh mắt trong veo như phát sáng, giọng nói mềm mại: "Anh......"
"Để anh đút cho em." Hạ Cảnh Tây bỗng dưng thô bạo đánh gãy lời cô, giọng nói cực ách cực căng chặt, nếu nghe kĩ có thể phát hiện sự hoảng loạn chưa bao giờ có ở trong đó.
Anh đột nhiên không muốn nghe.
Khóe môi anh khẽ giật giật khó có thể nhận ra, chua xót tràn ngập, Hạ Cảnh Tây không khỏi tự giễu, sống từng ấy năm, lần đầu tiên anh lựa chọn lừa mình dối người.
"Em uống nước mật ong đi," Hầu kết khó khăn nhấp nhô, cơ thể anh cứng đờ cẩn thận áp cốc vào môi cô, trầm thấp mà dỗ dành: "Nó rất ngọt, uống đi, hả."
Tang Nhược chớp chớp hàng mi dài.
Trong tiềm thức muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng lại có cảm giác khô khốc nóng rát, rất khó chịu, khi cốc đến bên môi, cô theo bản năng mở môi ngoan ngoãn uống vào.
Nước mật ong uống được một nửa, sợ cô cúi đầu không thoải mái, Hạ Cảnh Tây hơi nâng cái ly lên để cô uống dễ hơn.
Bởi vì động tác của anh, cô ngẩng đầu lên.
Gương mặt ửng hồng hiện lên rõ ràng lại lần nữa đập vào mí mắt, bao gồm cả sự thẹn thùng mị ý, đôi mắt cô nhìn "anh", nắm lấy tay anh, không hề đề phòng, hoàn toàn tin tưởng.
Rung động tâm trí mọi người.
Hạ Cảnh Tây cứ nhìn cô như vậy, u ám nơi đáy mắt trở nên mãnh liệt, quai hàm càng thêm căng cứng.
Rất nhanh, cô đã uống xong.
Định hỏi cô có muốn uống nữa không, lại thấy cô đột nhiên vươn đầu lưỡi, vô thức liếm đôi môi đỏ mọng đẫm nước, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, không hề biết bản thân mình như đang câu dẫn người khác.
Đột nhiên, hơi thở Hạ Cảnh Tây không thể kiểm soát, ham muốn dường như trào ra.
Thái dương đột nhiên nhảy nhảy, hầu phá lệ kết gian nan lăn lăn, cố gắng áp chế hơi thở ngày càng nặng nề, anh cố gắng nặn ra một câu: "Em còn muốn nữa không?"
Tang Nhược suy nghĩ hỗn loạn.
"Muốn......" Cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cười.
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt.
"Được."Anh tạm thời đặt đem cái ly đặt lên bàn, sau đó một tay ôm cô, một cái tay khác lấy gối đệm để sau lưng cô, thật cẩn thận từng li từng tí để cô dựa vào.
"Chờ anh."
Cô khẽ cắn cắn môi, hướng anh cười.
Hô hấp Hạ Cảnh Tây cứng lại, nhanh chóng đứng lên trở lại phòng bếp.
Cũng giống như trước, sau khi chỉnh nhiệt độ của nước không khác lắm pha thêm một ly nước mật ong, anh nhanh chân quay lại, nhìn thấy cô đã gục trên sofa lúc nào không hay, cuộn mình ngủ thiếp đi.
Mái tóc đen xoã tán lạc trên mặt Tang Nhược, có chút lộn xộn nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp nửa bên mặt còn lại của cô.
Sự yên tĩnh bao trùm.
Hạ Cảnh Tây đứng, ánh mắt nặng nề nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.
Chợt, cô nhăn nhăn mày.
Hạ Cảnh Tây vội vàng buông cái ly xuống, ngồi xổm trước sofa, thử thăm dò thấp giọng gọi cô: "Tang Nhược?"
Không có phản hồi, chỉ có tiếng hít thở đều đều của cô.
Hai giây sau, Hạ Cảnh Tây vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc cô lên, lộ ra gương mặt ửng đỏ kiều diễm, nốt ruồi lệ cũng dần dần hiện ra, hết sức bắt mắt.
Anh yên lặng nhìn chăm chú vào, ánh mắt càng ngày càng trầm.
Cô không có phản ứng, cũng không có ý thức được nguy hiểm, tùy ý để anh ngắm.
Sau một lúc lâu, anh cẩn thận từng li từng tí bế cô lên mang về phòng ngủ chính, động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh ngồi bên mép giường giúp cô cởi dép trên chân ra.
Cô khẽ "ưm" mộ tiếng, anh lập tức cứng đờ không dám động, cho đến khi chân cô rút ra khỏi lòng bàn tay, cô xoay người đưa lưng về phía anh.
Hạ Cảnh Tây nghiêng mắt.
Chỉ là liếc mắt một cái, hơi thở anh lại trở nên nặng nề hơn——
Áo trên người cô cuộn lại khiến một đoạn eo nhỏ nhắn không đến một nắm tay lộ ra, trắng đến lóa mắt, eo là một trong những điểm nhạy cảm của cô, anh từng hôn qua nhiều lần, nên biết được nó hấp dẫn làm người ta mê luyến đến nhường nào.
Dục vọng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, Hạ Cảnh Tây nhắm chặt mắt lại, cố gắng kiềm chế bản thân không làm gì cô.
Anh đứng dậy định rời đi.
Ánh mắt lướt qua gương mặt cô, dừng lại nhìn một chút.
Cô còn chưa tẩy trang.
Anh mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên cô làm việc xong trở về mệt đến nỗi không mở được mắt, nhưng vẫn cố gượng đứng dậy tẩy trang rồi đi tắm, mà lần đó anh đang dựa cửa phòng tắm nhìn người con gái ấy, cuối cùng túm cô cùng nhau tắm còn cố ý giày vò cô một phen.
Môi mỏng mím chặt, Hạ Cảnh Tây nhấc chân đi về phía phòng tắm, trên kệ rửa mặt sắp xếp đầy rẫy những chai lọ, anh nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho Tịch Mặc Viễn, giọng điệu bình tĩnh: " Để Tưởng Thi Thi nghe điện thoại".
Hơi thở của Tưởng Thi Thi có chút giống Tịch Mặc Xa, giọng điệu khó chịu hỏi: " Gọi tôi có chuyện gì?"
Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm mấy chai lọ trên kệ, khàn giọng hỏi: " Tẩy trang như thế nào, cần lưu ý những gì? "
"Tại sao tôi phải nói cho anh?" Tưởng Thi Thi rất không khách khí, do Tịch Mặc Viễn kêu cô một tiếng, cho nên cô mới miễn cưỡng mà nói vài câu, cuối cùng vẫn không nhịn được đâm chọc anh: " Anh làm gì kệ anh."
Cuộc gọi kết thúc.
Đầu tiên anh tìm nước tẩy trang và bông tẩy trang, sau đó xoay người trở lại mép giường ngồi xuống, nhớ kỹ lời Tưởng Thi Thi nói, động tác vạn phần nhẹ nhàng tẩy trang cho cô.
Đây là lần đầu tiên anh làm việc này.
Anh không dám dùng nhiều sức, rất sợ làm đau cô, sợ đánh thức cô dậy, anh thật cẩn thận, giống như đang đối đãi với bảo vật quý giá nhất vậy.
Đèn tường ấm áp chiếu xuống, ánh mắt anh ôn nhu lưu luyến.
Vụng về mà làm xong, Hạ Cảnh Tây định đem chai nước tẩy trang về lại chỗ cũ, nhưng lại thấy cô đã không ngủ yên giấc như trước, cô cau mày, môi lẩm bẩm: "Cởi đồ, đi tắm...."
Cô vô thức vặn vẹo, chăn bông cuộn lên, vòng eo thon trắng nõn lộ ra ngày càng nhiều, mắt thấy cô sắp tự mình cởi quần áo.......
"Tang Nhược". Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên chụp lên tay cô, ngăn hành động đó lại.
Hàng mi dài run run, cô từ từ mở mắt ra.
"Phải tắm rửa nha..." Cô nhìn anh, yêu kiều mềm mại mà uỷ khuất.
Yêu tinh câu dẫn người.
Chỉ một cái nhìn này, dục vọng vốn bị anh kìm nén lần thứ hai nổi lên, anh mím chặt môi cơ hồ thành một đường thẳng tắp, toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều căng chặt đến cực điểm.
Nhưng ngay sau đó, một cảm xúc khác lại ập đến.
Anh hiện tại là "Quý Hành Thời", người cô tin tưởng Quý Hành Thời, cô...
Anh không thể, càng không muốn trong dạng này mà cởi quần áo thay cô tắm rửa.
Sự đau đớn cùng chua xót như có một chuỳ đâm vào lúc trước kia lại len lỏi vào trong cơ thể anh một lần nữa bừng lên, lan đến nơi sâu nhất trong cơ thể Hạ Cảnh Tây, hoàn toàn nhấn chìm anh.
Thái dương đột ngột nhảy nhảy, anh nhắm mắt, cố gắng kìm nén, mạnh mẽ nhưng cũng không mất ôn nhu đắp chăn cho cô, che đi phong cảnh vô tình lộ ra của cô.
Cô vẫn ngọ nguậy.
"Tắm rửa tắm rửa, tắm rửa nha..." Hiếm khi, cô giống một đứa trẻ nổi giận.
Mặc dù lòng bàn tay cách một lớp chăn, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được làn da dưới chăn kia, hơi thở Hạ Cảnh Tây càng ngày càng nặng nề, tay thoáng dùng sức, giữ chặt cô không cho cô động đậy.
Ánh mắt anh tối lại như bầu trời đêm bên ngoài vậy.
"Đã tắm rồi." Anh lừa cô.
Nhưng cô lại tin.
Có lẽ do ảnh hưởng của rượu khiến cô mệt mỏi, hoặc có lẽ.... là do cô rất tin tưởng Quý Hành Thời, cô chớp đôi mắt ngoan ngoãn "Nga" một tiếng, đôi môi đỏ không còn vểnh lên, hài lòng nhắm mắt lại.
Cô ấy tin Quý Hành Thời, không tin anh.
Sự im lặng lại lần nữa bao trùm không gian.
Không bao lâu, tiếng hít thở đều đặn của cô vang lên.
[Tru
Hạ Cảnh Tây không dám nhìn cô dù nhiều thêm một chút, cứng đờ đứng dậy, bước vào phòng tắm, quần áo trên người cũng không kịp cởi đã mở vòi sen ra, để nước lạnh tuỳ ý chảy từ đầu xuống chân.
Quần áo rất nhanh bị ướt, dán sát vào người anh, nước rõ ràng lạnh đến vậy nhưng vẫn không thể dập tắt dục hỏa tuỳ ý mà mạnh mẽ đang đốt người trong anh.
Còn có những cảm giác không thể giải thích được.
Sương mù ảm đạm phủ kín khắp mặt anh, cả đường cong cơ thể và thần kinh đều căng chặt vô cùng, trong lòng như có lửa đốt, không thể phát tiết ra được, càng không có chỗ nào để trút.
Tay anh chống lên mặt tường bóng loáng, vô thức dùng lực, dẫn tới mạch máu nổi lên như sắp nổ tung ra đến nơi, hơi thở cái trước so với cái sau càng thêm trầm thấp.
Rõ ràng anh biết giờ phút này mình nên kiềm chế, nhưng trong đầu anh toàn hiện lên hình bóng của cô, chiếm cứ hết mọi ngóc ngách trong tâm trí.
Ngày trước cô thường cười quyến rũ yêu kiều lúc cả hai thân mật, lúc anh hung hăn khi dễ cô thì cô dùng sức cắn lại anh để trút giận, trong mắt cô hoàn toàn chỉ thấy mình anh, trong ánh mắt chỉ tràn đầy yêu thương cùng quyến luyến....
Từng kí ức hiện lên, không thể xua đi được.
Nhưng cuối cùng, điều rõ ràng nhất vẫn là các dạng đêm nay.
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại.
************
Quần áo ướt đẫm bị cởi ra ném xuống đất, Hạ Cảnh Tây cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng mím môi mỏng lấy một cái khăn tắm của cô quấn quanh eo.
Vòi hoa sen đã đóng, thỉnh thoảng có một vài giọt nước rớt xuống mặt đất phát ra âm thanh, từng giọt từng giọt rơi xuống, Hạ Cảnh Tây nhạy bén nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Không chút lãng phí thời gian, anh bước nhanh ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Tang Nhược ngã từ trên giường xuống, mi tâm hung hăng nhảy lên một cái.
"Tang Nhược." Anh bước hai bước đến chỗ cô, động tác dịu dàng nhanh chóng nâng cô dậy, định ôm cô đặt lên giường, nhưng cánh tay bị cô giữ lại.
Mắt cô còn không mở, chỉ có đôi môi đỏ mọng mấp máy tựa như phát cáu lẩm bẩm: "Nước...Em muốn uống nước, khát....Muốn uống nước, nhanh lên đi, em muốn uống nước, uống nước...."
Cô đẩy anh ra.
Hạ Cảnh Tây giữ vững cơ thể cô, khàn giọng dỗ dành: " Được, anh đi lấy nước đây, rất nhanh thôi."
Cô dường như không nghe thấy.
Thái dương Hạ Cảnh Tây nhảy nhảy, sợ cô lại ngã xuống, nên anh tạm thời để cô ngồi dựa vào mép giường, sau đó nhanh chóng đứng lên đi rót một ly nước ấm.
Một lần nữa đem cô ôm vào lòng, để ly nước bên môi cô, dụ dỗ: "Tang Nhược, há miệng ra, nước đây."
Có lẽ cô rất khát, ngay khi vừa chạm ly, cô liền uống hơn một nửa với tư thế anh đang cho cô uống.
Uống xong, cô ngừng lại.
muốn uống nữa không?" Hạ Cảnh Tây nhìn cô chăm chú, hỏi " Tang....."
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Cô không trả lời, nhưng lại nghiêng đầu một cái, thân thể mềm mại không xương dựa vào ngực anh, mà đôi môi nhuốm nước của cô, cứ như vậy ngoài ý muốn rất khéo dán lên vào anh.....
Cảm giác khác thường giống như có dòng điện nhanh chóng chạy dọc khắp cơ thể, mạnh như vũ bão công thành đoạt đất quấn lên trái tim anh, tiếp theo lan ra mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Trong nháy mắt cơ thể Hạ Cảnh Tây căng chặt đến mức không thể hình dung được.
Hơi thở thuộc về cô cứ nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi anh, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng anh, cô còn vô thức giật giật, làn môi mềm mại cọ cọ, thân thể anh lại càng thêm cứng ngắc.
Sắc mặt Hạ Cảnh Tây khẽ biến, quai hàm càng kéo căng kịch liệt.
"Tang Nhược....." Trong cổ họng khó chịu vô cùng, anh cực kỳ khó khăn gọi tên cô.
Không đáp lại
Cô bất động, mà anh, một cử động nhỏ cũng không dám.
Cho dù một cỗ nóng rát kia lại một lần nữa nhen nhóm cháy trong lòng anh, nhưng anh vẫn thuỷ chung không muốn buông cô ra, tình nguyện cứ ôm cô như vậy chịu mọi tra tấn, phảng phất như đang cùng cô vẫn còn là đôi tình lữ lúc trước.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi cô hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Hầu kết nhấp nhô, nhắm mắt lại rồi mở ra, Hạ Cảnh Tây chậm rãi đứng dậy, không quan tâm đôi chân khó chịu run lên, vững vàng ôm lấy cô trở về giường, lại lần nữa đắp chăn cho cô.
Anh vô phòng tắm một lần nữa, từng lần từng lần để nước lạnh tuỳ ý xối xuống, trọn vẹn nửa giờ nhưng vẫn thuỷ chung không thể triệt để dập tắt được thứ gì đó, thế là sau khi kết thúc anh lại cầm gói thuốc lá ra ban công.
Bóng đêm nồng đậm.
Thân ảnh Hạ Cảnh Tây bị ánh trăng bao phủ, anh xoay người trở về phòng ngủ, lại một lần nữa giội nước lạnh, cho đến khi cơ thể không còn bị ám mùi khói thuốc mới đi đến bên cạnh giường, tuỳ ý ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy bàn tay đang duỗi ra bên ngoài của của cô.
Da thịt vẫn tinh tế non mềm hoàn toàn như trước đây, anh nắm lấy, không dám dùng sức, chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào, nhưng chung quy vẫn khó mà kìm lòng được, lòng bàn tay anh chậm rãi mà ôn nhu vuốt ve bàn tay cô.
Xúc cảm đã lâu không thấy, làm anh hốt hoảng, càng làm cho anh lưu luyến không muốn buông.
Anh tựa vào mép giường, ánh mắt không hề chớp mà nhìn dung nhan cô đang an tĩnh ngủ trên giường, không một giây rời đi.
Thật lâu sau.
Thân thể Hạ Cảnh Tây thoáng nghiêng về phía trước, môi mỏng khẽ chạm lên mu bàn tay cô, xem như là nhặt được trân bảo mà khẽ hôn lên đầu ngón tay.
"Sau khi em rời đi." Anh mở miệng nói, giọng nói của anh thấp đến độ gần như không thể nghe thấy, hầu kết khó khăn nhấp nhô, lời nói còn lại phát ra nồng đậm sự chua xót: "Anh rất nhớ em."
Giọng nói của anh đã khản đặc, từng chữ từng chữ đều căng cứng.
Nhưng cô không có đáp lại, cũng sẽ không cho anh lời phản hồi.
"Anh rất nhớ em." Anh nói.
Đêm đó, Hạ Cảnh Tây cứ dùng tư thế như vậy mà nắm lấy tay cô, ngắm nhìn cô, một đêm không nhúc nhích.
*********************
Hôm sau.
Khi tỉnh dậy ý thức dần thanh tỉnh, Tang Nhược váng đầu hoa mắt, mơ mơ màng màng chậm rãi mở mắt ra, một hồi lâu sau, trong tầm mắt mọi thứ đều quen thuộc, là phòng ngủ của cô.
Cô nhíu mày.
Cô làm sao vậy?
Đầu ngón tay ấn lên mi tâm, cô cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện trong lúc nhất thời cái gì cũng không nhớ được, chỉ mơ hồ nhớ là đêm qua cô tựa hồ thấy ác mộng, sau đó uống cái gì đó.
Lại sau đó...........
Cô không nhớ nổi.
Chậm rãi hít thở, cuối cùng Tang Nhược chậm rãi ngồi dậy, khi tay chống đỡ trán không biết chuyện gì đã xảy ra, trong đầu lại mơ hồ hiện lên một thân ảnh cực kì cô đơn.
Đột nhiên, buồn nôn dâng lên.
Tang Nhược nhíu mày vén chăn xuống giường chạy vào phòng tắm, muốn ói nhưng cái gì cũng ói không ra, chỉ là trong dạ dày rất khó chịu, cô cố nén lại rửa mặt thay quần áo, quyết định đi uống một ly nước.
Đợi cô từ trong phòng ngủ đi ra, ở hướng phòng bếp tựa hồ truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Cô hồ nghi, vô thức theo hướng phòng bếp mà đi.
Phòng bếp là mở một nửa, đi đến gần, lúc thân ảnh một người đàn ông hiện trong tầm mắt cô, trong đầu đồng thời nghĩ đến cái gì, cô thốt ra: "Hành Thời........."
Người đàn ông xoay lại, trên tay bưng điểm tâm.
Chữ anh còn lại bỗng dưng ngăn lại trong cổ họng Tang Nhược.
Gương mặt này.......
Là Hạ Cảnh Tây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Buông Tay Anh
Chương 42: Sau Khi Em Đi. Anh Nhớ Em Rất Nhiều
Chương 42: Sau Khi Em Đi. Anh Nhớ Em Rất Nhiều