Người của thế gia Huyết Đao bắt đầu lùi về sau.
Nhưng rõ ràng Mộ Dung Tùng không muốn tha cho những người này.
Mặc dù đối với tòa nhà treo thưởng rộng lớn mà nói, những người này có thể nói là không đáng kể.
Nhưng đối với doanh nhân mà nói, bất cứ mối đe dọa tiềm ẩn nào cũng phải đề phòng, tiêu diệt.
“Đuổi theo! Đuổi theo! Lý Cuồng Nhận! Đào Thành! Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo cho tôi!”.
Mộ Dung Tùng lớn tiếng hét, lạnh lùng nhìn người bên đó.
Lý Cuồng Nhận không nói tiếng nào, đứng tại chỗ không động đậy.
Đào Thành tiến thoái lưỡng nan.
“Chủ tịch… Cần gì phải như vậy? Chúng ta và bọn họ không thù không oán… Hơn nữa, Lâm đại nhân nhiều lần giúp đỡ chúng ta… Vì sao lại như vậy…”.
Đào Thành cười gượng.
“Chúng ta là doanh nhân. Doanh nhân chú trọng lợi ích, chưa bao giờ quan tâm ân oán tình thù, ông nghĩ như vậy chứng tỏ ông không phải doanh nhân đúng chuẩn! Đào Thành, ông làm tôi thất vọng quá”.
Mộ Dung Tùng nói, nhìn về phía Đào Thành, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Đám hề này muốn đi thì đi, đợi giải quyết xong Trấn Ngục và Lâm Chính, bọn họ cũng chỉ là miếng thịt trên thớt của tôi mà thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần không quan tâm.
Nghe xong, Mộ Dung Tùng gật đầu.
Nhưng hai người không buông lỏng, bởi vì bà tổ Huyết Đao chưa rời đi, vẫn tấn công hai người, có vẻ vẫn còn muốn tranh thủ lần cuối.
“Bà nội!”.
Mị Mộng cố sức hét lên.
“Mọi người đi! Tôi ở lại!”.
Bà tổ Huyết Đao cắn răng nói: “Mạng của tôi cũng là Lâm đại nhân cứu, hôm nay sẽ trả lại cho cậu ấy!”.
“Bà tổ, cần gì phải vậy?’.
Lâm Chính trong tường thịt mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm bà tổ Huyết Đao: “Bà đi đi là được, tôi sẽ nghĩ cách rời khỏi đây!”.
“Lâm đại nhân, cậu dùng đức báo oán, nhiều lần cứu thế gia Huyết Đao, ơn này đến chết cũng khó mà trả được. Hôm nay tôi không giúp được Lâm đại nhân, nếu rời khỏi đây cũng không còn mặt mũi sống tiếp nữa, chỉ có dùng cái chết báo ân!”.
Bà tổ Huyết Đao bỗng vung đao lên đâm vào ngực mình.
Phụt!
Huyết Đao lập tức đâm xuyên cơ thể già khọm của bà ấy.
“Bà nội!”.
Mị Mộng kêu lên thảm thiết, dường như ý thức được gì đó, cả người suy sụp quỳ xuống đất, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Bà tổ Huyết Đao làm gì vậy?
Đang yên đang lành sao lại tự sát?
“Bà lão này cũng tự biết mình đấy!”.
Mộ Dung Tùng lạnh lùng hét lên: “Nếu đã không còn mặt mũi sống thì chết đi cho sớm!”.
“Không ổn…”.
Tiếu Thiên Võ Thần như hiểu ra được gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Bà ta… e là có hậu chiêu!”.
“Hậu chiêu?”.
Mộ Dung Tùng sửng sốt.
“A!”.
Bà tổ Huyết Đao dùng Huyết Đao đâm xuyên người bỗng mở mắt ra, gào lên xé ruột xé gan, xông tới bọn họ như phát điên.
Khoảnh khắc xông tới, cơ thể bà ta tỏa ra ánh sáng màu máu, hòa vào Huyết Đao đâm xuyên cơ thể, năng lượng đáng sợ xao động, lan ra tứ phía.
“Không hay!”.
Mộ Dung Tùng ngạc nhiên.
“Phòng ngự!”.
Tiếu Thiên Võ Thần kinh ngạc, vội vàng thúc đẩy sức mạnh phi thăng toàn thân, bao bọc cơ thể.
Nhưng phòng ngự của bọn họ vẫn chưa kích hoạt hoàn toàn.
Ầm ầm!
Một vụ nổ máu đáng sợ bùng nổ ở phía trước tòa nhà treo thưởng.
Trong nháy mắt, mặt đất nứt ra, máu lan tràn bốn phía, năng lượng dồi dào tuôn trào, sức mạnh hủy diệt gào thét.
Cả khu vực trung tâm Long Tâm Thành giống như nở rộ một đóa hoa có gai màu đỏ máu…