Đùng!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó, chỉ nhìn thấy thư ký Diêm như diều đứt dây, từ trên không trung nặng nề rơi xuống ở cổng tòa nhà treo thưởng.
Còn chưa kịp đứng dậy đã phun ra rất nhiều máu.
Các cường giả của tòa nhà treo thưởng lao đến bên cạnh đều bị Diệp Viêm giết chết không chừa một ai.
Xung quanh chỉ còn máu và thịt vụn.
Cảnh tượng máu chảy thành sông thật kinh hoàng.
Một số lượng lớn đồng minh của tòa nhà treo thưởng cầm vũ khí trong tay liên tục rút lui, nhìn Diệp Viêm đang đi về phía tòa nhà treo thưởng từng bước một trong nỗi kinh hoàng!
Sau cuộc ẩu đả, gần một nghìn người đã thiệt mạng và bị thương tại đây.
Mặt khác,trông Diệp Viêm càng giết càng hăng, không thể cản phá bước đường của hắn.
Móng vuốt của hắn nhuốm đầy máu đỏ, trông còn đáng sợ hơn cả quỷ!
"Hắn… Hắn là quái vật!"
"Tại sao chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể giết được hắn chứ?"
"Thực lực của hắn hiện tại hoàn toàn có thể sánh ngang với Võ Thần!"
"Tại sao thực lực của hắn đột nhiên tăng vọt vậy?"
Giọng nói run rẩy vang lên khắp nơi.
Những người còn lại hoàn toàn bị dọa sợ, nào còn lá gan dám đánh nhau với Diệp Viêm?
Những người này ban đầu liên minh với Long Tâm Thành chỉ vì lợi ích, chẳng có chút gì gọi là trung thành quả cảm mà chỉ là một đám ô hợp.
Diệp Viêm cũng biết điều này nên mới dám đến một mình.
Hắn biết chỉ cần thể hiện đủ mạnh, hoàn toàn có thể dọa đám người còn lại phát ngốc mà chẳng cần phải giết hết tất cả.
Diệp Viêm không quan tâm đến thư ký Diêm, cũng không quan tâm đám đầu đường xó chợ kia, hắn nhìn chằm chằm vào tòa nhà treo thưởng, nhảy về phía trước, nhảy lên độ cao mấy chục tầng, chuẩn bị đoạt lấy thân thể của các Võ Thần trước.
Hắn đến đây chỉ vì những thi thể này, tất nhiên sẽ không tiếp tục tiêu hao thêm năng lượng để giết người không quan trọng.
"Là nơi này!"
Diệp Viêm nhìn chằm chằm vào tấm kính trên tầng bốn mươi sáu, khịt mũi lạnh lùng, giơ tay vẫy trong không trung.
Ầm!
Thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe.
Toàn bộ tầng 46 lộ ra.
Một bóng dáng lảo đảo bay ra từ tầng 46, rơi thẳng xuống.
"Là thần y Lục!"
"Mau, mau cứu thần y Lục!"
Một số người trong tòa nhà treo giải thưởng vội vàng lao đến đỡ vị thần y già.
Diệp Viêm không thèm liếc lấy một cái, mà lại một lần nữa nhìn đống hỗn độn trong tầng 46.
Vèo vèo vèo...
Vài thi thể bay ra khỏi đó.
Thương Lan Võ Thần, Thái Thiên Võ Thần, Huyết Đồ Võ Thần, Bôn Lôi Võ Thần. Thi thể của bốn Võ Thần tất cả đều được Diệp Viêm dùng sức mạnh phi thăng đỡ lấy, bay đến bên cạnh hắn.
Cơ thể của những Võ Thần này đã được phục hồi, ngay cả khi trước đó đã bị đánh tan thành từng mảnh nhưng đã được khâu lại dưới kỹ thuật kỳ diệu của thần y Lục.
Nhìn bốn thi thể Võ Thần bay quanh người, trong con ngươi Diệp Viêm tỏa ra ánh sáng nóng rực.
"Có bốn thi thể Võ Thần hỗ trợ, mình sẽ có đủ tư cách gia nhập! Tốt, rất tốt…”
Hắn nỉ non một tiếng, muốn mang theo thân thể Võ Thần rời khỏi Long Tâm Thành.
Tất cả mọi người không dám ngăn cản.
Nhưng mà ngay khi Diệp Viêm muốn lao ra khỏi Long Tâm Thành, một tia lưu quang đột nhiên đánh về phía hắn.
"Hử?"
Diệp Viêm nhíu mày, lập tức giơ tay ngăn cản.
Đùng!
Lưu quang nặng nề nện vào móng vuốt rồng khủng khiếp của hắn.
Diệp Viêm bị dư chấn đẩy lùi vài chục mét.
Đợi khi hắn ổn định cơ thể thì nhìn thấy một số lượng lớn cường giả vọt vào Long Tâm Thành.
Người cầm đầu chính là Tiếu Thiên Võ Thần!
Diệp Viêm nhíu mày: "Hai mươi ngàn người do tông chủ Thiệu Nham Tông thống lĩnh đã bị các người đánh bại sao?"
"Đâu có nhanh như vậy?"
Tiếu Thiên Võ Thần lắc đầu: "Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là hai mươi ngàn con heo thì tôi cũng giết không hết, huống chi hai mươi ngàn cao thủ?"
"Vậy vì sao các người?"
Diệp Viêm còn muốn hỏi, lại thấy phía sau đám người có một bóng dáng xuất hiện.
Chính là tông chủ Thiệu Nham Tông.
Diệp Viêm thấy vậy, ngay lập tức hiểu ra tất cả.