“Sao hả? Tới lúc này mà ông vẫn muốn giả vờ à?”
Mộ Dung Tùng cười khẩy nói: “Thần y Lục, người khác không biết, nhưng tôi biết, trái tim của ông, hoàn toàn không thuộc về ông, mà là ông đoạt tim Thất Khiếu Linh Lung từ người khác, có đúng không?”
“Chủ tịch, ông đừng tin lời người khác nói bậy! Tim Thất Khiếu Linh Lung chỉ là truyền thuyết, không ai ở long mạch dưới lòng đất này có nó cả, tôi… Làm sao mà tôi có được? Chắc chắn là ông nghe lầm, hoặc là người khác đồn đoán thôi!”
Thần y Lục vội vàng giải thích.
Nhưng Mộ Dung Tùng lại lắc đầu liên tục, bình tĩnh nói: “Không có mấy người biết bí mật này của ông! Chắc ông cũng đoán ra ai là người nói bí mật này cho tôi biết”.
Thần y Lục ngây dại.
“Không sai, chính là sư huynh Dược Thánh của ông đấy!”
Mộ Dung Tùng lạnh nhạt nói: “Ông và sư huynh từng mai táng cho thầy mình, khi đào lăng mộ cổ lên, định an táng, nhưng ông lại tình cờ phát hiện một thi thể ngàn năm không hư nát trong lăng mộ, ông kết luận thi thể này không bình thường, lập tức dẫn sư huynh đi trộm mộ, mổ xẻ xác ướp cổ, phát hiện trong xác ướp đó có tim Thất Khiếu Linh Lung, ông lập tức cấy trái tim đó vào người mình, sau khi sư huynh ông phát hiện hành vi phản bội này của ông, có tim Thất Khiếu Linh Lung trong tay, sư huynh không xử lí ông được nữa, thế là ông cũng quyết liệt với sư huynh, thế nào? Thần y Lục, tôi nói không sai chứ?”
Thần y Lục nhìn Mộ Dung Tùng đầy khó tin, đôi mắt mở to ra,
Ông ta không ngờ, Mộ Dung Tùng lại biết nhiều bí mật như vậy.
“Tại sao… Tại sao? Tại sao sư huynh của tôi lại nói với ông nhiều như vậy? Ông gặp sư huynh tôi khi nào? Ông ta… Tại sao ông ta lại nói những chuyện đó cho ông biết?”
Thần y Lục ngơ ngác hỏi, gần như không thể tin nổi.
“Sau khi ông nhậm chức ở tòa nhà treo thưởng, sư huynh của ông cho đồ đệ tới đây, nói những chuyện này cho tôi nghe”.
Mộ Dung Tùng mỉm cười nói.
Thần y Lục nghe xong, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Sư huynh… mượn đao giết người! Thế này là ông ta mượn đao giết người!”
Thần y Lục gần như gào lên.
“Sau khi ông có được tim Thất Khiếu Linh Lung, cũng hiểu rõ, nhạy bén cảm nhận được thực lực của bản thân tăng mạnh, từ châm cứu, độc dược đều có tiến bộ, sư huynh đã không còn là đối thủ của ông, nhưng không có nghĩa tôi cũng không phải là đối thủ của ông!”
Mộ Dung Tùng bình tĩnh nói: “Thần y Lục, tới đây đi, chỉ có tim Thất Khiếu Linh Lung trên người ông, mới có thể giúp tôi đột phá trong thời gian ngắn được!”
“Chủ tịch, tôi trung thành tận tâm với ông đến vậy, sao ông có thể đối xử với tôi như thế?”
“Ông yên tâm đi, ông đưa tim Thất Khiếu Linh Lung cho tôi, tôi cũng sẽ cấy trái tim mình vào người ông, ông sẽ không sao cả!”
“Không, chủ tịch… Cơ thể của tôi đã thích ứng với tim Thất Khiếu Linh Lung này, tất cả các trái tim khác đều không thể giúp tôi tồn tại!”
“Thật không? Vậy thì đúng là quá đáng tiếc rồi!”
Nói đến đây, Mộ Dung Tùng đứng dậy, đi một bước về phía thần y Lục.
Thần y Lục vô cùng kinh hãi, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Tùng, sau đó đột nhiên xoay người, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng giây tiếp theo, thư ký Diêm đã đưa một bàn tay ra bắt ông ta lại.
“Cút ngay cho tôi!”
Thần y Lục gào lên một tiếng, xoay người vung tay.
Vèo vèo vèo…
Một lượng châm bạc lớn bay tới.
Thư ký Diêm hoảng hốt, vội vàng nghiêng người trốn tránh.
Nhưng tốc độ châm bạc của thần y Lục quá nhanh, cho dù cô ta đã phản ứng kịp thời, nhưng vẫn dính mấy cây châm.
“Hừ, không biết tốt xấu!”
Mộ Dung Tùng lạnh lùng nói, cơ thể nổ tung, đè về phía thần y Lục.
Mặc dù y thuật của thần y Lục rất giỏi, nhưng kĩ xảo võ thuật không cao, hoàn toàn không có phần thắng khi đối mặt với cao thủ như Mộ Dung Tùng.
Rầm!
Khi một tiếng vang nặng nề phát ra, chỉ thấy cơ thể của thần y Lục bị đè mạnh xuống đất, khó nhúc nhích được.
Cơ thể Mộ Dung Tùng xoay một cái, đã xuất hiện bên cạnh thần y Lục, giẫm chân lên ngực ông ta.
“Chủ tịch, đừng mà chủ tịch! Cầu xin ông tha cho tôi, ông cho tôi chút thời gian, đợi tôi tìm được trái tim thích hợp, sẽ đưa tim Thất Khiếu Linh Lung cho ông ngay! Tôi thề!”
Thần y Lục kêu ca hoảng loạn, điên cuồng xin tha.
Nhưng lúc này Mộ Dung Tùng không nghe được thứ gì nữa.
Ông ta cười dữ tợn, sau đó vươn tay về phía ngực thần y Lục, lập tức phanh ngực đối phương, lấy trái tim có màu sắc rực rỡ đang nở rộ ra.
Nhìn thấy trái tim lộng lẫy như đá quý, cho dù Mộ Dung Tùng hay thư ký Diêm, đều ngơ ngác.
“Đây là… Tim Thất Khiếu Linh Lung ư?”
Thư ký Diêm ngơ ngác hỏi, thậm chí quên cả vết thương trên người.
“Quả nhiên là đồ vật thần kì”.
Mộ Dung Tùng cảm khái, cũng không dám chần chừ, lập tức mở ngực mình ra, lấy tim, nhét tim Thất Khiếu Linh Lung kia vào.
Ngay khi tim Thất Khiếu Linh Lung được cấy vào người, cả người Mộ Dung Tùng ngã xuống đất như điện giật, cơ thể run rẩy không ngừng.
Cơ thể của thần y Lục cũng run rẩy theo.
Khuôn mặt của ông ta vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn, run rẩy không ngừng, ôm ngực gào rống liên tục.
Nhưng tiếng la hét giằng co này không kéo dài được bao lâu, ông ta đã từ từ ngừng lại, cuối cùng thì chết hẳn.
Còn Mộ Dung Tùng run rẩy một lát, cũng chậm rãi đứng dậy.
Ông ta nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi xuống khoanh chân, như hiểu ra gì đó.
Nhưng chưa được bao lâu.
Vèo vèo vèo vèo…
Trên người Mộ Dung Tùng đột nhiên phát ra những luồng ánh sáng thần thánh, xuyên thẳng qua trần nhà, lao tới tận tầng nham thạch trên cùng.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên ngoài thấy thế, lập tức ý thức được điều gì đó, ông ta thả người, nhảy thẳng về chỗ nóc của tòa nhà treo thưởng…
“Mộ Dung Tùng!”
Tiếu Thiên Võ Thần không chần chừ chút nào, gào lên một tiếng, ra tay ngay tức khắc.
Ầm ầm!
Sức mạnh phi thẳng khủng bố có thể dời núi lấp biển bắn thẳng về phía nóc tòa nhà.
“Chủ tịch, cứu mạng!”
Thư ký Diêm kêu ca thê lương, vội vàng trốn tránh.
Sức mạnh phi thăng xé rách tất cả các tầng, biến mọi nội thất thành bột mịn, các bức tường pha lê cũng thành bụi bặm.
Cơ thể của thư ký Diêm cũng bị chấn động, rơi thẳng từ tầng cao nhất xuống, ngã mạnh trên mặt đất, da thịt toàn thân vỡ ra, khó có thể nhúc nhích, không biết sống chết.
Nhưng… Mộ Dung Tùng vẫn ngồi xếp bằng như tòa núi lớn, sức mạnh phi thăng khủng bố đánh vào người ông ta lại không khiến ông ta tổn thương tí nào.
Dường như đã miễn dịch hoàn toàn.
“Cái gì?”
Sắc mặt Tiếu Thiên Võ Thần biến đổi, vội vàng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tùng.
Chỉ thấy quanh thân ông ta đã xuất hiện một luồng thần quang.
Thần quang này như đang bảo vệ cho cơ thể của ông ta.
“Đây là…”
Chẳng mấy chốc Tiếu Thiên Võ Thần đã hiểu lí do, vẻ lo lắng trong mắt ông ta càng lúc càng đậm, cứ lao thẳng về phía Mộ Dung Tùng mà không quan tâm tới an nguy của bản thân…