Bọn họ mở to mắt kinh hoàng, muốn giúp đỡ nhưng không thể làm gì được.
May là khi màn chắn bảo vệ vỡ nát, Ngọc Long còn lại cũng không nhiều.
Nhưng vẫn còn bảy con Ngọc Long đánh lên người cô gái tóc bạc.
Cô gái tóc bạc không ngừng nôn ra máu, cả người giống như diều đứt dây bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
“Em gái!”.
Người đàn ông lực lưỡng xôgn tới, ôm cô gái tóc bạc nằm dưới đất lên.
Lúc này cô gái đã suy yếu, da thịt nứt toác, máu chảy ròng ròng, nhất là nơi ngực máu thịt mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây là thủ đoạn của Lâm Chính sao?
Đây là long lực của Lâm Chính?
Bọn họ không thể tin nổi.
Đặc biệt là Diệp Viêm, hắn thở gấp, kinh ngạc nhìn anh.
“Long lực của mày sao lại dày như vậy? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mày hấp thu hết long mạch dưới lòng đất này rồi sao?”.
Diệp Viêm lên tiếng.
“Cậu nói cái quái gì vậy?”.
Một người tóc bạc phẫn nộ quát mắng: “Đó là sức mạnh của toàn bộ long mạch! Đó là sức mạnh mà đoàn trưởng cũng không thể một mình hấp thu! Cậu nghĩ kẻ này lợi hại hơn đoàn trưởng sao?”.
Diệp Viêm không đáp lời.
Người đàn ông lực lưỡng dùng châm bạc đâm mấy chục cây lên người cô gái, sau đó nhét một ít đan dược vào miệng cô gái, khí sắc cô gái mới dần ổn hơn.
“Em gái!”.
Người đàn ông lực lưỡng gọi.
“Anh… Đừng… tha cho người này, trả thù cho em…”.
Cô gái yếu ớt nói, nhưng trong đôi mắt ảm đạm vẫn tràn ngập thù hận.
“Em yên tâm, hôm nay dù hắn có là ai, anh cũng sẽ không tha cho hắn!”.
Người đàn ông lực lưỡng đã triệt để nổi giận.
Hắn đặt cô gái tóc bạc sang một bên, sau đó dẫn người đi về phía Lâm Chính.
Lúc này, trong mắt mỗi người đều tràn ngập sát ý vô tận!
Diệp Viêm thấy vậy, khàn giọng nói: “Các vị, phải cùng nhau lên, nếu không thì không thể giải quyết được kẻ này!”.
“Không cần cậu dạy! Cậu đứng đấy xem chúng tôi là được! Chúng tôi sẽ tự tay giải quyết người này!”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng quát.
Diệp Viêm nhíu mày, lùi sang bên.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Bảy tám người trước mặt bắt đầu vận chuyển long lực.
Long lực của mỗi người họ đều không thua kém gì cô gái tóc bạc.
Long lực đáng sợ như vậy khiến Lâm Chính cảm thấy hơi áp lực.
Nhưng… chỉ có một chút.
“Ra tay đi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Xé các hắn ra cho tôi!”.
Người đàn ông lực lưỡng gào lên.
“Giết!”.
Bọn họ xông lên.
Long lực đáng sợ tôn bọn họ lên giống như thiên thần, ngay cả mặt đất cũng không chịu được áp lực của bọn họ, mỗi bước của bọn họ đều khiến mặt đất nứt ra, đất đá tung bay.
Người đàn ông lực lưỡng đi đầu, hai tay bắt đầu biến hóa, sinh ra long lân đáng sợ, năm ngón bắt đầu hóa thành trảo.
Đợi đến gần Lâm Chính, hai cánh tay của hắn bỗng biến thành vuốt rồng.
Hơn nữa, vuốt rồng còn to hơn Diệp Viêm, vảy rồng còn hiện lên màu sắc rực rỡ, giống như mỗi một mảnh vảy rồng đều chứa sức mạnh đáng sợ.
Lâm Chính nhíu mày.
“Chết cho tao!”.
Người đàn ông lực lưỡng gào lên, vuốt rồng đánh xuống.
Lâm Chính kinh ngạc, vội vàng lùi về sau.
Anh tránh khỏi vuốt rồng thành công.
Nhưng vuốt rồng đánh lên mặt đất lại phát ra tiếng nổ long trời lở đất.
Ầm ầm!
Toàn bộ Long Tâm Thành tan nát.
Gió bão hủy diệt lan rộng với vuốt rồng làm trung tâm.
Lâm Chính bị gió bão hủy diệt nuốt chửng…