“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hầu như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Chưa… Chưa chết? Không thể nào…”.
“Vì sao long lực của chúng ta không giết được hắn?”.
“Rốt cuộc hắn dùng thủ đoạn gì?”.
“Sao long lực cũng không đối phó được hắn?”.
Bọn họ đều tự hoài nghi chính mình.
Với cường độ lúc nãy, dù có là thần, không chết cũng mất một lớp da.
Nhưng người này lại không hề gì!
Chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn cả thần?
“Không, không phải linh lực không đối phó được hắn, mà là chiêu thức của chúng ta đã bị hắn nhìn thấu rồi!”.
Diệp Viêm nghiến răng, nói: “Các người không nên dừng lại mà nên tiếp tục tấn công hắn. Những đòn tấn công lúc nãy có hiệu quả, không nhìn thấy vết thương trên người hắn sao?”.
“Nhưng vì sao hắn không chết?”.
Có người phẫn nộ hỏi.
“Đó là vì hắn tránh được đa số đòn tấn công của các người!”.
Diệp Viêm nói: “Hắn đã biết quỹ đạo, đường tấn công của mỗi người trong chúng ta, cho nên hắn tránh được”.
“Tránh được?”.
Bọn họ hoảng hốt, dường như không dám tin vào tai mình.
Đòn tấn công dày đặc như vậy mà có thể tránh được sao?
Sao có thể?
“Tiếp tục tấn công! Đừng dừng lại, hắn không chống đỡ được bao lâu nữa!”.
Diệp Viêm gào lên.
Đám người đàn ông lực lưỡng mới tỉnh ngộ, lập tức dùng chiêu.
“Tiếp tục tấn công? Còn kịp không?”.
Lâm Chính nói, sau đó thu Bút Họa Kiếm và Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay lại, đồng thời truyền toàn bộ sức mạnh còn lại lên cánh tay phải.
Khi long lực truyền vào, cánh tay anh cũng dần dần đưa lên.
Vạn Kiếm Đồ bị đánh bay lại xuất hiện trong tay anh từ lúc nào không hay.
Vạn Kiếm Đồ rung lên điên cuồng bởi long lực truyền vào.
Giống như những con rồng thần bay lượn.
Vào lúc này, thần kiếm vẽ trên Vạn Kiếm Đồ cũng trở nên linh động.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm kinh ngạc biến sắc, vội vàng quay người lùi về sau.
Giờ phút này, kiếm ý dâng tràn khắp Long Tâm Thành.
Người đàn ông lực lưỡng cũng căng thẳng.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng.
“Không! Không kịp nữa rồi! Chạy mau! Chạy!”.
Người đàn ông lực lưỡng gào lên, quay người tóm lấy cô gái tóc bạc ở phía xa, chạy ra khỏi thành như phát điên.
Những còn lại cũng hoàn hồn, chạy như điên, không dám nán lại.
Một giây sau.
Vèo vèo vèo…
Vô số thần kiếm bay ra khỏi Vạn Kiếm Đồ, hóa thành mưa đầy trời, bao trùm lấy cô gái tóc bạc.
Vài người còn đang tung chiêu không kịp rút lui lập tức bị mưa kiếm đâm xuyên cơ thể, chết tại chỗ.
Người khác còn muốn chống đỡ mưa kiếm này.
Nhưng khi bọn họ sử dụng chiêu pháp phòng ngự thì lại kinh ngạc phát hiện không thể ngăn chặn mưa kiếm.
Nó đã hoàn toàn được long lực thôi thúc. Long lực đó vô cùng dồi dào tinh thuần, phòng ngự của bọn họ ở trước mặt long lực mỏng như tờ giấy, đừng nói tới phòng ngự.
Trong nháy mắt, mưa kiếm đã nuốt chửng bọn họ.
Những người còn lại tháo chạy, không dám quay đầu lại.
Nơi mưa kiếm trút xuống, tất cả biến thành cát bụi.
Không có thứ gì ngăn được mưa kiếm đáng sợ ấy.
Lâm Chính cầm Vạn Kiếm Đồ, giải phóng mưa kiếm một đường quét ngang tới.
Long Tâm Thành như sắp bị anh làm nổ tung triệt để.
Diệp Viêm chạy đến phía xa quay đầu nhìn Lâm Chính, ánh mắt dâng tràn sự bất cam vô tận.
Hắn biết lúc này mình không có tư cách chiến đấu với người này.
Kẻ từng là sâu bọ bị hắn khinh thường bất tri bất giác đã trở thành một chiến thần…