Lệnh Hồ Vũ nghe thấy vậy, có chút thẹn quá hóa giận, lạnh lùng hừ một tiếng: "Họ Lâm kia, mày chết đến nơi vẫn còn cứng miệng à? Nghe đây, bây giờ tao hỏi gì mày trả lời nấy, nếu không, tao không những băm vằm mày, mà còn mang thịt của mày cho chó ăn, treo đầu của mày trong Long Trảo Thành, ngày ngày bị người ta nhổ nước bọt, tiếng xấu vạn năm".
Lệnh Hồ Vũ nói đầy dữ tợn, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Lệnh Hồ Vũ không thể bỏ qua cho Lâm Chính được.
Hắn chưa bao giờ căm hận một ai như vậy.
Chính vì người này, mà lòng tự tôn và thiên phú mà hắn lấy làm tự hào đã bị giẫm nát. Hắn vốn là đệ nhất thiên tài của Long Trảo Thành, là truyền nhân Võ Thần, sự xuất hiện của Lâm Chính khiến hắn mất tất cả, thế gia Lệnh Hồ cũng vì chuyện này mà chịu đả kích nặng nề.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết Lâm Chính.
Lệnh Hồ Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chỉ cần câu trả lời của Lâm Chính không khiến hắn hài lòng, hắn sẽ lập tức ra tay.
"Nói đi, bên trong còn những ai? Võ Thần mấy người chết? Mấy người còn sống?".
Lệnh Hồ Vũ cười khẩy chất vấn.
"Bên trong chẳng có ai cả".
Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Còn Võ Thần thì chết hết rồi".
Anh vừa dứt lời, xung quanh vốn đang ồn ào lập tức im bặt.
Lệnh Hồ Vũ cũng sửng sốt.
"Vớ vẩn, rõ ràng bọn tao nhận được tin Tiếu Thiên Võ Thần dẫn người của núi Tiếu Thiên tấn công tòa nhà treo thưởng, sao bên trong lại không có ai được? Lẽ nào bọn họ đồng quy vu tận với nhau?".
Một cao thủ của thế gia Lệnh Hồ bước tới, lạnh lùng quát.
"Không phải bọn họ đồng quy vu tận, mà là nhân lúc hai bên tổn thất nặng nề, Diệp Viêm dẫn theo một tốp cao thủ đến làm ngư ông đắc lợi. Các anh muốn nhân lúc cháy nhà hôi của thì muộn rồi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cái gì?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lúng túng không biết làm thế nào.
"Ý mày là Diệp Viêm dẫn người tới giết cả Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên Võ Thần rồi?".
Lệnh Hồ Vũ trợn mắt hỏi.
"Không".
Lâm Chính lắc đầu: "Diệp Viêm giết Mộ Dung Tùng, còn Tiếu Thiên Võ Thần... là do tôi giết".
Xung quanh lại im lặng như chết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một tràng cười lớn vang lên.
"Mày giết Tiếu Thiên Võ Thần? Ha ha ha, Lâm Chính, mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Mày cũng xứng ra tay với Tiếu Thiên Võ Thần sao?".
"Chém gió vừa thôi!".
"Nếu vậy thì tại sao Diệp Viêm không giết mày? Ha ha, tao thấy mày chỉ là hư trương thanh thế để lừa bọn tao thôi".
Những lời chế giễu và châm chọc vang lên không ngớt.
Không ai thèm tin.
Lệnh Hồ Vũ cũng không tin.
Hắn biết mâu thuẫn giữa Diệp Viêm và Lâm Chính, theo lý mà nói, Diệp Viêm giết Mộ Dung Tùng xong chắc chắn sẽ không tha cho Lâm Chính và Tiếu Thiên Võ Thần.
"Mày nói Mộ Dung Tùng chết trong tay Diệp Viêm, vậy mày có thể nói cho tao biết tại sao Diệp Viêm không giết mày không?".
Lệnh Hồ Vũ cười gằn nói.
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Do Diệp Viêm không giết được tôi, mà còn bị tôi truy sát, bây giờ đã cao chạy xa bay rồi".
Anh vừa nói xong, xung quanh bỗng im lặng một thoáng, sau đó mọi người cười phá lên.
"Ha ha ha..."
"Họ Lâm kia, mày ngông nó vừa thôi!".
"Nói vậy thì mày mới là người mạnh nhất long mạch dưới lòng đất sao?".
"Nực cười!".
Tiếng cười ầm ĩ không ngớt, có người còn ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
Nhưng đúng lúc này, có mấy bóng người vội vã chạy ra.
Đó chính là người của thế gia Lệnh Hồ.
Bọn họ mới đến đây đã xông vào thám thính.
Chỉ thấy mấy người tỏ vẻ hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, gấp gáp chạy tới.
"Cậu chủ! Không hay rồi! Long Tâm Thành tiêu đời rồi!".