TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 5137 ĐÓ LÀ CÁC CƯỜNG GIẢ TRONG HẺM NÚI.

Mùi máu tanh này khiến mấy người suýt nữa thì ngất xỉu.

Người có tu vi không cao nhu Tửu Ngọc thì cúi gập người xuống nôn thốc nôn tháo.

"Mùi máu nồng quá... Chắc chắn phía trước có chém giết!".

Mị Mộng mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Long Tâm Thành.

"Chém giết? Sao lại thế được? Đó là Long Tâm Thành, vô duyên vô cớ sao lại có chém giết?".

"Lẽ nào bên đó xảy ra biến cố gì?".

"Làm sao bây giờ?".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.

"Đã đi đến đây thì chúng ta cũng đường cùng rồi. Đến nơi khác thì sớm muộn cũng bị các cường giả đáng sợ của tòa nhà treo thưởng và hẻm núi kia bắt, không bằng cứ tiến về phía trước thăm dò, xem còn đường sống không".

Đào Thành trầm giọng nói, sải bước tiến về phía trước.

Mọi người gật đầu, cũng chỉ đành đi theo.

Càng tiến về phía trước, mùi máu tanh trong không khí càng thêm nồng nặc.

Đây không phải mùi máu của người bình thường, mà rõ ràng là mùi máu tỏa ra sau khi cao thủ chết.

Nếu không cũng không khiến bọn họ hồi hộp lo sợ như vậy.

Róc rách.

Không biết đã đi bao lâu, bên tai mọi người bỗng vang lên tiếng nước chảy.

"Tôi nhớ Long Tâm Thành không có sông mà".

Một người của thế gia Huyết Đao dè dặt nói.

Ánh mắt Mị Mộng cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng chưa đi được mấy bước cô ta đã khựng lại, đờ đẫn nhìn phía trước.

Đào Thành đang dẫn đầu cũng dừng bước.

"Sao vậy?".

Những người đi phía sau ngạc nhiên hỏi.

Mị Mộng không nói gì.

Đám Cầm Kiếm Nữ, Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc đều nhìn về phía trước.

Sau đó đều ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy phía trước một màu đỏ tươi, một con sông bằng máu chảy cách bọn họ 100m.

Đầu kia của con sông máu là vô số thi thể la liệt dưới đất.

Chất lên thành núi.

Cảnh tượng như luyện ngục này hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.

Đây là cảnh tượng khủng khiếp đến mức nào chứ?

"Sao lại thế này?".

"Đây... đây là do ai làm vậy?".

Ai nấy hồn bay phách lạc, ngây người ra nhìn.

E rằng nơi này phải có hơn chục nghìn người chết.

Hơn nữa tình trạng chết vô cùng thê thảm.

Hầu như không có thi thể nào lành lặn.

Cảnh tượng kích thích này đánh thẳng vào linh hồn bọn họ.

"Cô chủ, mau... mau chạy đi..."

Cuối cùng, một người của thế gia Huyết Đao không chịu nổi nữa, kinh hãi hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

"Quay lại!".

Mị Mộng cuống quýt kêu lên.

Nhưng người kia đã bị dọa cho phát điên, dường như không nghe thấy lời Mị Mộng nói, vẫn tiếp tục chạy.

Nhưng đúng lúc này.

Keng!

Từng luồng ánh sáng trắng giống như kiếm khí bỗng lóe lên, sau đó người đang chạy kia bỗng khựng lại.

"A Đoàn!".

Mị Mộng như ngừng thở, vội kêu lên.

Nhưng người tên A Đoàn kia đã không còn nghe thấy tiếng gọi của cô ta nữa.

Trên người anh ta xuất hiện rất nhiều vết cắt ngay ngắn, sau đó toàn thân bắt đầu nứt thành mười hai miếng to nhỏ, rơi xuống đất.

Tất cả mọi người kinh hoàng tột độ, vội vàng rút vũ khí ra.

Chỉ thấy mấy bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh A Đoàn.

Đó là các cường giả trong hẻm núi.

Bọn chúng... đã đuổi kịp!

"Chết rồi!".

"Lũ cao da chó này... lại đến rồi!".

"Làm... làm sao bây giờ?".

Ai cũng hoảng hốt sợ hãi.

"Chạy vào Long Tâm Thành!".

Đào Thành nghiến răng hét lên.

Bọn họ không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.

"Chạy thoát sao?".

Mấy người kia cười khẩy, đuổi theo đám Đào Thành và Mị Mộng...

Đọc truyện chữ Full