Chân tay Lăng Sương đều bị chặt đứt, cả người nằm trên vũng máu, gã trừng lớn mắt, nhìn người đang bước về phía mình với ánh mắt khó tin.
“Đừng… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Lăng Sương dùng hết sức lực la lớn.
Nhưng lúc này cơ thể đang mang trọng thương, hơi thở của gã rất yếu ớt, e là dốc toàn bộ sức lực cũng không thể hét to hơn được nữa.
Bọt máu không ngừng phun ra từ trong miệng gã.
Lâm Chính đi tới trước mặt Lăng Sương với vẻ mặt vô cảm, nhìn cơ thể bây giờ da tróc thịt bong, sau đó chậm rãi nâng Tuyệt Thế Tà Kiếm lên.
“Dừng… dừng tay… mau dừng tay…”
Đôi mắt Lăng Sương toát lên vẻ sợ hãi, run rẩy kêu lên.
Gã không ngờ rằng mình sẽ bị người như vậy đánh bại.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao lại có long lực đáng sợ như vậy?
Nhưng tiếng la hét của Lăng Sương hoàn toàn không có tác dụng.
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, tràn ngập sát khí, định vung kiếm chém xuống.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Sau đó, một luồng long lực hung ác đánh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính khẽ động, nâng cánh tay trái chặn luồng long lực kia.
Bùm!
Luồng long lực khủng bố nổ tung.
Lâm Chính lùi về phía sau hai bước.
Anh đưa mắt nhìn qua.
Có bảy tám bóng người xông ra từ bên trong.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông mặc áo bào màu vàng, đầu tóc bạc phơ.
Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất của người cấp cao.
Nhưng thứ khiến người ta chú ý chính là đôi mắt của ông ta, đôi mắt sắc vàng giống y hệt mắt rồng.
“Đoàn trưởng! Là đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng tới rồi! Thật tốt quá!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Những người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất vô cùng vui mừng, tất cả đều hô lên, nước mắt lưng tròng như tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Người đàn ông được gọi là Đoàn trưởng chăm chú nhìn hiện trường, vẻ mặt vô cùng khó coi, đương nhiên là không thể nào chấp nhận được cảnh tượng này.
“Đoàn trưởng, người đàn ông kia rất kỳ lạ, anh ta thế mà lại biết long lực, hơn nữa long lực của anh ta cũng vô cùng mạnh mẽ, chúng tôi đều không phải đối thủ của anh ta!”
Người phụ nữ cụt tay đứng ra chỉ vào Lâm Chính, nói.
“Anh ta không phải người trong Long tộc, tại sao lại có long lực?”
Đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, trầm giọng nói.
“Đây cũng là điều mà tôi thắc mắc”.
Người phụ nữ lắc đầu nói.
“Đoàn trưởng, hãy giúp chúng tôi báo thù!”
Có người tức giận hét lên.
Đoàn trưởng không nói gì, chỉ thầm đánh giá Lâm Chính, ánh mắt lộ ra một cảm giác kiêng dè.
Đương nhiên, ông ta cũng cảm nhận được luồng long lực cường bạo trên người Lâm Chính.
“Người này… không hề đơn giản, tôi phải đợi đám người Thu Ngạn trở về, dùng trận pháp mới có thể đẩy người này vào chỗ chết!”
Đoàn trưởng khàn giọng nói.
“Thu Ngạn đại nhân bây giờ đang ở đâu?”
“Nghe nói là đang đuổi giết Diệp Viêm!”
“Đuổi giết Diệp Viêm? Chuyện này là… là sao?”
Người bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cứ nghĩ cách cứu đám người Lăng Sương ra đã rồi nói sau”.
Đoàn trưởng trầm giọng nói, bước về phía trước.
“Người anh em, không biết chúng tôi đã đắc tội gì với cậu, mong cậu thả người ra, có chuyện gì thì tôi sẽ từ từ nghe cậu nói, được không?”
Đoàn trưởng hét lớn về phía Lâm Chính.
“Ông giết anh em của tôi, bây giờ lại còn bảo tôi thả người ra sao? Nực cười hết sức”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một cái.
“Giết anh em của cậu ư?”
Đoàn trưởng nhíu mày.
Chuyện giết người thì ngày nào bọn họ cũng làm.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng nếu vậy, muốn đối phương thả người ra thì e là không hề đơn giản.
Đoàn trưởng suy nghĩ một lát, định nói gì đó.
Nhưng vào lúc này.
Phụt!
Tiếng da thịt bị cắt vang lên.
Mọi người đột nhiên run rẩy, đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy kiếm của Lâm Chính đã chém đứt đầu Lăng Sương…